Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nhà họ Lưu cách Phá Quân Doanh một đoạn, nửa ngày sau mấy người Đường Tuấn mới đến nơi. Từ bên ngoài nhìn, biển Tinh Tú cũng không lớn, nhưng ở trong đó mới phát hiện nó to đến mức không cách nào tưởng tượng được. Hơn nữa bên trong có vài không gian rất không ổn định, vô cùng nguy hiểm, Hóa Thần Cảnh tiến vào, cũng vẫn có thể bị lạc. Đường Tuấn không thể không duy trì cảnh giác.
Trên đường đi, Đường Tuấn hỏi năm người Thao Thiết một ít chuyện liên quan tới Diệt Thần. Có điều cho dù bọn họ là tiểu đội đầu tiên của Diệt Thần, cũng biết được rất ít, thậm chí bọn họ cũng không biết Lưu Thiên Lam là thành viên của Diệt Thần. Lúc Đường Tuấn nhắc đến cái tên Tạ Cẩm, bọn họ mới có phản ứng.
“Bên trong Diệt Thần có một Thái Thượng trưởng lão họ Tạ. Tạ Cẩm, cái tên này tôi có nghe nhắc qua một lần, hình như có quan hệ rất sâu với Thái Thượng trưởng lão. Nghe nói Thái Thượng trưởng lão này còn rất trẻ, rất có khả năng là anh em với Tạ Cẩm.” Thao Thiết suy tư một hồi rồi mới lên tiếng.
Sắc mặt Đường Tuấn có chút thay đổi. Tạ Cẩm quả thực còn trẻ, sẽ không quá 50 tuổi. Vậy anh của bà ta cũng sẽ không quá lớn, thậm chí không đến một trăm tuổi! Một vị cao thủ Hoá Thần không đến trăm tuổi, cái này cũng có chút kinh khủng, trong lịch sử tu hành của thế giới Man Hoang, e rằng mấy ngàn năm mới có một người đi.
Lúc này, trên võ đài trung ương của Phá Quân Doanh, một người đàn ông to lớn như cái cột điện dùng một chưởng lôi Ngân Lang Vương xuống đài. Một chưởng này sức mạnh rất lớn, cho dù Ngân Lang Vương là yêu thú, thể chất ngang tàng cũng phun ra một ngụm máu tươi, khí tức uể oải xuống.
Phía dưới, đám người của Ngân Lang Bảo và năm mươi doanh đều lộ ra sắc mặt bi phẫn. Trên người bọn họ hầu như đều mang thương tích, nhìn có vẻ rất chật vật.
Người đàn ông giống như cột điện đứng ở trên lôi đài, từ trên cao nhìn xuống mấy người, khinh miệt nói: “Không hổ là quân doanh rác rưởi nhất trong trăm doanh của biển Tinh Tú, đến một người có thể đánh cũng không có. Nếu không thì thế này, tao chỉ dùng một tay, cho bọn mày một chút cơ hội?”
Loại ngữ khí giống như giễu cợt này khiến cho binh sĩ của năm mươi doanh và Ngân Lang Vương vô cùng phẫn nộ. Ngược lại, các binh sĩ của Phá Quân Doanh đều là một bộ dạng không thèm quan tâm, thậm chí có một số người còn thấp giọng bàn luận.
“Đã sớm nói là đánh không lại, hết lần này tới lần khác còn muốn đánh, cũng không nhìn xem chút đối phương là người nào? Đây chính là Bộ Hành, là Nửa Bước Hoá Thần đầu tiên trong trăm doanh!”
“Ngay từ đầu ngoan ngoãn phục tùng không phải tốt rồi sao, bây giờ còn liên lụy đến cả Phá Quân Doanh chúng ta cũng mất mặt theo.”
Ngân Lang Vương cùng các binh sĩ năm mươi doanh càng nghe càng tức giận. Trước đây không lâu, cái tên Bộ Hành này mang theo mấy người đi tới Phá Quân Doanh tuyên đọc quân lệnh, thái độ rất không tốt, đối với Phá Quân Doanh cùng Đường Tuấn rất bất kính. Mấy người bọn họ nhịn không được, cùng Bộ Hành lên lôi đài tỷ thí, kết quả là thua rất thảm.
Nói đến đây, Ngân Lang Vương bọn họ còn tính vì Phá Quân Doanh ra mặt, nhưng nhóm binh sĩ Phá Quân Doanh này cùng mấy trăm phu trưởng từ lúc bắt đầu đã tính nhận lỗi xin thua, bây giờ còn ngược lại trách bọn họ khiến Phá Quân Doanh mất mặt.
Ngân Lang Vương trong lòng thầm than, sớm biết Phá Quân Doanh cũng là một đám luồn cúi nịnh bợ, thật không nghĩ đến vậy mà lại tự sa đoạ đến trình độ này. Bị người ta nhục mạ, ngược lại còn muốn hạ mình chịu thua. Có người vì bọn họ ra mặt, ngược lại còn bị trách tội.
“Bộ tướng quân, ngài khổ cực rồi, mau nghỉ ngơi một chút. Hôm nay ngài ra tay giáo huấn bọn họ, thiết nghĩ bọn họ lần sau sẽ không dám nữa.”
“Bộ tướng quân, chúng tôi biết ngài sành uống, đây là một vò rượu quý Phá Quân Doanh chúng tôi đoạn thời gian trước tìm được, mời ngài nhấm nháp một chút.”
Trong Phá Quân Doanh, mấy binh sĩ nịnh nọt đang nịnh nọt Bộ Hành. Bộ Hành vũ nhục bọn họ, bọn họ vậy nhưng lại còn cảm tạ đối phương!