Bộ Hành lạnh lùng nhìn Đường Tuấn nói: “Thống lĩnh Đường, cậu đã là Nửa Bước Hóa Thần, trước mắt tôi không phải đối thủ của cậu. Nhưng tôi vẫn muốn khiêu chiến Phá Quân Doanh của cậu một chút. Không biết thống lĩnh đại nhân có dám tiếp nhận không?”
Theo ý của anh ta, dù sao cấp bậc của Đường Tuấn và anh ta đều không cùng đẳng cấp, anh ta cũng không là đối thủ của Đường Tuấn.
Nhưng mà thật sự Bộ Hành có chút tâm cơ, biết lúc này không thể phô trương thanh thế. Trước đó Đường Tuấn trở về, anh ta cũng đã đánh vài lần người của Phá Quân Doanh cùng Doanh Trại 50. Ngay cả Ngân Lan Vương cũng bị thương dưới tay của anh ta.
Bất luận Đường Tuấn từ chối, hay thua thảm hại, đều cũng phải nhường phân nữa danh tiếng cho anh ta ở Tinh Tú.
Anh ta tưởng tượng ra tình cảnh này khóe miệng không tự chủ lộ ra ý cười.
Bộ Hành nói xong vài lời, đám người Ngân Lăng Vương sắc mặt đều khó coi, nhục nhã xấu hổ cúi đầu, một số sỹ binh Phá Quân Doanh tuy không nói nữa, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hả hê, hiển nhiên do ban nãy thấy Đường Tuấn xử phạt bọn chúng mà sinh oán hận.
Trong mắt những người già đời ở đây căn bản không vui vẻ đối với chuyện này.
“Không dám sao, thống lĩnh Đường.” Nhìn thấy tình hình của mọi người, Bộ Hành càng thêm đắc ý, lúc nói chuyện còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ thống lĩnh mang ý châm chọc.
“Chuyện này có khó gì.” Đột nhiên Đường Tuấn cười lên.
“Đại nhân.” Người Doanh trại 50 muốn khuyên ngăn, bọn họ không thể nắm phần thắng trong cuộc chiến này.
Đường Tuấn khoát tay để bọn họ im lặng.
Bộ Hành khoanh tay trước ngực, lạnh lùng cười: “Vậy các người định phái ai? Nếu thật sự không có người, tôi có thể một đánh mười.”
Lời nói này cũng quá kiêu ngạo rồi, xém chút nữa làm Ngân Lan Vương nổi giận lên. . Truyện Mỹ Thực
“Không cần, chỉ cần tiểu tử này thôi.” Đường Tuấn chỉ vào lòng bàn chân bên cạnh, nói.
Mọi người đều nhìn theo hướng anh chỉ, nhất thời không nói gì. Bộ Hành cười lớn lên.
Bởi vì Đường Tuấn lại chỉ vào một con chuột, con chuột này chỉ lớn bằng bàn chân, lông có màu vàng, nhìn cũng có vài phần đặc biệt.
“Vị thống lĩnh đại nhân này cũng biết nói đùa, lại dựa vào một con chuột đánh bại được Bộ Hành. Cậu ta đúng là đang nằm mơ mà.” Không ít binh sĩ Phá Quân Doanh âm thầm châm biếm, cười nhìn Đường Tuấn nói.
Bộ Hành cũng là Bách Doanh đệ nhất, nếu như chỉ một con chuột vừa rồi có thể đánh bại được anh ta, vậy cái danh tiếng này vứt đi được rồi.
“Chủ nhân, hay để tôi lên vậy, tôi còn có thể chiến!” Tiếng Ngân Lan Vương trầm thấp.
Ông ta cũng cảm thấy Đường Tuấn có chút cảm giác tuyệt vọng.
“Không cần, chỉ cần dùng một con chuột để đánh bọn họ, đã là xem trọng bọn họ rồi.” Đường Tuấn nói.
Con chuột này cũng không thể là phàm vật, mà là Lão ngũ Tầm Kim Thử tham ăn của tiểu đội Thao Thiết, cũng là một loại dị thú. Chỉ ở cảnh giới Nguyên Anh nhưng đủ so chiêu với Nửa Bước Hóa Thần.
Dĩ nhiên những người khác không nhìn ra con chuột là thành viên của tiểu đội Thao Thiết, nếu không sẽ không có một trận ngăn cản như vậy.
“Xem ra Phá Quân Doanh các người thật sự không có người rồi, lại yêu cầu mộ con chuột xuất chiến.”
Bộ Hành hài hước nhìn qua con chuột, khinh thường nói: “Con vật này vừa hay có thể làm thịt cho chó.”
Lúc này Tầm Kim Thử đã truyền âm cho Đường Tuấn: “Chủ nhân, người này còn dám kiêu căng trước tiểu đội Thao Thiết, tôi có thể ăn anh ta không?”
Hai con mắt nhỏ của nó sáng lên, nhìn Bộ Hành như một bàn thức ăn ngon, nói thầm: “Thịt của tên này cũng chắc chắn, chắc chắn ăn vào cũng rất dai.”