Hoá ra bọn họ đều chỉ là tôi tớ của những cô chiêu, cậu ấm của các thế gia ở ngoại vực thế giới Tinh Hà, là thân phận người ở. Bọn chúng đến để dò đường cho những cậu ấm thế gia kia. Sau khi bảo đảm mọi thứ an toàn, những cậu ấm, cô chiêu kia mới sẽ đến đây.
Đồng thời, anh ta còn thành thật nói ra chuyện phát hiện ra khoáng sản của thế giới nguyên khí, không dám giấu diếm một chút nào.
Lương Hoành Tín càng nghe sắc mặt càng là khó coi, hoá ra bọn nhóc con này cũng chỉ là hạ nhân mà thôi. Ông ta suýt chút nữa đem con gái của mình đi bóp vai cho người ta. Nghĩ tới những điều này, ông ta buồn bực muốn thổ huyết. Vốn là muốn thân cận rể quý, không nghĩ tới nhưng lại là đồ con rùa.
“Chúng tôi đã nói tất cả, chúng tôi có thể đi được chưa?” Người kia mở miệng.
“Vừa rồi như vậy làm nhục tôi, còn muốn sống?” Đường Tuấn lạnh lùng cười, trêu tức nhìn Lục Tín Vỹ và người kia.
Lúc này, năm người còn lại chỉ có hai người bọn họ còn sống, bị Đường Tuấn nhìn như vậy, rùng mình một cái. Lục Tín Vỹ sợ hãi, run rẩy, không ngừng lui về phía sau, một bên xin tha thứ nói: “Anh không thể giết chúng tôi, chúng tôi có thể thay anh che dấu, nói ba người kia đột nhập nhầm mà chết, không phải bị người ta giết chết.”
“Đường Tuấn tôi làm việc, cần gì phải để người khác giúp tôi che dấu.” Thanh âm Đường Tuấn đầy rét lạnh.
“Giết.”
Tia điện trên ngón tay Đường Tuấn lưu chuyển, hai tia điện phun ra, như rồng như rắn, bắn về phía hai người Lục Tín Vỹ.
Lương Hoàng Tín sợ tới mức hai chân run rẩy, anh không nghĩ tới Đường Tuấn hung tàn như vậy, lại muốn tiêu diệt toàn bộ đối phương.
“Haha. Làm chuyện không thể lộ ra ngoài thì giết người diệt khẩu sao? Tôi lại cứ không để cho anh được như ý đó.” Đúng lúc này, một thanh âm ở trong không trung vang lên, vô cùng quỷ dị.
Cùng lúc đó, hai luồng khí mạnh mẽ đánh tới, không ngờ lại triệt tiêu hai tia điện do Đường Tuấn đánh ra.
Một người mặc áo bào xám vô thanh vô tức xuất hiện phía sau hai người Lục Tín Vỹ, anh ta mang theo một cái mặt nạ người không mặt mũi, lưng đeo hai tay, ánh mắt xuyên qua hai lỗ nhỏ nhìn chằm chằm Đường Tuấn, mang theo một loại ý tứ khinh miệt.
“Chúng ta chưa chết à?” Hai người Lục Tín Vỹ kích động kêu lên.
Người đàn ông đeo mặt nạ thản nhiên nói: “Có tôi ở đây, anh ta cũng không làm gì được cậu, chứ đừng nói là giết các người.”
“Được rồi. Tốt lắm.” Lục Tín Vỹ nghe vậy, rất hưng phấn, trên mặt lại lộ ra thần sắc kiêu căng, nhìn mấy người Đường Tuấn, nói: “Các anh xong đời rồi, chúng tôi sẽ bẩm báo với tộc, đến lúc đó trong tộc sẽ phái cao thủ giết anh.”
Đường Tuấn không để ý tới anh, nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ kia, hỏi: “Anh là ai?”
“Cái này anh không quản được, anh chỉ cần biết, tôi là khắc tinh trời sinh của anh.”
Người đàn ông đeo mặt nạ mỉm cười đắc ý: “Nếu anh quỳ xuống trước mặt tôi, có lẽ tôi có thể không so sánh những sai lầm trước đây của anh. Anh vừa rồi giết người, đã bại lộ tu vi của anh. Với thực lực của tôi, trong vòng mười chiêu là có thể lấy tính mạng của anh.”
Hai người Lục Tín Vỹ càng nhảy dựng lên, lớn tiếng kêu lên: “Giết chết anh ta đi, anh chính là vị khách tôn quý nhất ở ngoài lãnh thổ chúng ta. ”
Người đàn ông đeo mặt nạ nói: “Tôi thực sự có ý tưởng để tìm hiểu thế giới thiên hà ngoài hành tinh. Nếu như các người giúp tôi giới thiệu, thật sự không thể tốt hơn.” . Đam Mỹ Hay
Lục Tín Vỹ nói: “Những chuyện này đều là chuyện nhỏ, người này giết nhân mã ngoài lãnh thổ của tôi, nhất định phải chết.”