Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Cô ta mặc dù là cô chủ của gia đình họ Trác, nhưng bây giờ lại không đủ tư cách ra lệnh cho những tử sĩ này.

“Dừng tay!” Nguyên Vô Địch đứng chặn trước người Trác Kim Phượng thét lên.

Anh ta lạnh lùng nhìn về phía Đường Tuấn, khinh thường nói: “Dựa vào một khối lệnh bài để ra tay với con gái, vậy mà không sợ mọi người chê cười sao? Nếu có bản lĩnh, tới đây đấu tay đôi.”

“Cũng bắt anh ta lại cho ta.” Đường Tuấn chỉ vào Nguyên Vô Địch ra lệnh một lần nữa.

Nếu liều mạng không quan tâm thương thế, anh có thể tiêu diệt tên nửa bước Hóa Thần trước mặt này một cách dễ dàng, nhưng có Thiết huyết lệnh bài trong tay, anh liền bỏ qua những phiền toái đó.

Đường Tuấn vừa nói xong, mấy tên tử sĩ cũng vây Nguyên Vô Địch lại.

“Tên hèn nhát này!” Nguyên Vô Địch giọng điệu mỉa mai.

“Bắt.” Đường Tuấn vung tay lên.

“Hừ. Các người cũng không xứng ra tay với ta?” Nguyên Vô Địch kéo Trác Kim Phượng bay ra khỏi sân. Nếu như hôm nay anh ta thật sự bị bắt, sợ rằng sau này sẽ trở thành trò cười của rất nhiều người.

“Yên Nhi, bắt lấy bọn chúng.”

Vừa nghe Đường Tuấn ra lệnh, cơ thể Đồ Yên Nhi nhanh như tia chớp lướt đi, bắt lấy Trác Kim Phượng.

“Một cô gái nhỏ bé mà cũng dám ra tay với ta sao?” Nguyên Vô Địch giễu cợt nói.

Anh ta cũng rất tự tin, cùng lúc đánh ra một chiêu.

Anh ta lấy tên là Vô Địch, lại là cháu trai của đạo sĩ Trung Thanh, có thể nói là giỏi từ nhỏ. So với anh ta, khí tức của Đồ Yên Nhi cũng không hơn kém là bao, nhưng anh ta không sợ.

Bởi vì anh ta cảm thấy bản thân ngang hàng với Vô Địch!

Đoàng.

Tay ra chưởng của Đồ Yên Nhi và Nguyên Vô Địch chợt đụng vào nhau, âm thanh rền vang như sấm, lực khí mạnh mẽ tràn ra khắp nơi, ngay cả vài tử sĩ cũng không chống chịu được, liêm túc lùi về phía sau.

Hai người cũng lui lại mấy bước, Nguyên Vô Địch cười lạnh, nhờ luồng lực xung kích bay về phía sau.

"Có thể tiếp một chưởng của tôi, tu vi của con nhóc cô coi như khá tốt, đáng tiếc đi với sai người. Đi với tôi, tên ma bệnh kia có thể cho cô thứ gì, tôi cũng có thể cho cô thứ ấy."

Nguyên Vô Địch đứng ở phía xa, ông ta cảm thấy khoảng cách này đã đủ, không chỉ có cơ thể dừng lại, còn chắp hai tay sau lưng, lớn tiếng nói. Lời nói tràn đầy vẻ khinh thường Đường Tuấn.

Sắc mặt Đồ Yên Nhi đột nhiên u ám, cô đã sớm ngưng tụ Thần Tâm, tu vi cành giới đã trên cơ Nguyên Vô Địch, chỉ không thể hiện ra mà thôi. Mới vừa rồi sức mạnh bằng nhau, chỉ là do cô khoan dung, không muốn dùng đến toàn bộ sức mạnh, sợ làm bị thương đối phương. Nhưng bây giờ Nguyên Vô Địch khống biết tiến thoái, lại con dám lên tiếng hạ nhục anh Đường của cô, điều này khiến cô hơi tức giận.

Đồ Yên Nhi khẽ quát, cơ thể chuyển động, động tác độc đáo hớn trước đó vẫn đánh ra một chưởng. Nhưng vận dụng pháp lực và sức mạnh gấp mười lần trước!

Nguyên Vô Địch căn bản không phát hiện ra sự thay đổi, vẫn chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ thong thả nói: "Còn dám tiếp tục ra tay với tôi, có dùng khí đáng khen. Đáng tiếc loại dũng khí này quá ngu xuẩn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui