Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn cười cười, sau đó tâm niệm vừa động, một cái phù văn lập lòe xuất hiện trước mặt anh.
Căn bản đạo sĩ Trung Thanh còn muốn nói thêm hai câu với Đường Tuấn, nhưng lúc này cứng đờ, không dám tin nói: “Đây là viên tiên thiên thần văn kia.”
Đường Tuấn gật đầu.
Anh cong ngón tay búng ra, tiên thiên thần văn liền chui vào hư không. Ngay sau đó một hồi kinh thiên hồng phát lên, một sự chấn động từ sâu trong hư không truyền đến, đạo sĩ Trung Thanh bỗng nhiên đứng lên từ khối đá, thoải mái cười to: “Vậy là tôi đã thoát khỏi vây khốn rồi.”
Ông ta từ tảng đá nhảy xuống, vỗ vai Đường Tuấn nói: “Con không tệ.”
Đường Tuấn khẽ niệm thần, triệu hồi viên tiên thiên thần văn kia.
“Vậy mà con lại lấy được thần văn này sao?” Đạo sĩ Trung Thanh có chút giật mình.
Lúc này đạo sĩ Trung Thanh nghiêm túc đánh giá Đường Tuấn, dùng câu hỏi nghi vấn nhưng có phần khẳng định: “Con là tên tiểu tử Thái Sơn kia?”
Ông ta cũng nhớ trong núi có lưu một câu chuyện nhỏ, trước đó không lâu được nhận một tu sĩ nửa hư nửa thực ở địa cầu. Chẳng qua tu vi của người kia còn chưa đến cảnh giới Nguyên Anh. Cho nên ông ta thấy Đường Tuấn có chút quen mắt, nhưng không dám khẳng định. Dù sao chỉ trong khoảng thời gian ngắn như vậy, đột phá lên đại cảnh giới, nói cũng không ai tin.
Đường Tuấn gật đầu nói: “Ra mắt thầy.”
Đạo sĩ Trung Thanh bó tay, người này lại là đệ tử của ông ta. Ông ta vậy mà lại được đồ đệ của mình cứu.
“Khụ khụ. Theo đạo lý mà nói, con đã cứu tôi khỏi khốn cùng, lại là đệ tử của tôi, tôi không nên nói những lời này. Nhưng lần này con lại đánh cháu trai tôi thảm như vậy, tôi cũng phải đòi lại chút công đạo cho nó.” Đạo sĩ Trung Thanh do dự nói.
Công đạo là giả, ông ta đang muốn kiểm tra thực lực thật sự của Đường Tuấn.
“Trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại đột phá được đại cảnh giới, không chừng là dùng bí pháp gì. Chúng ta hãy thực sự trao đổi thực lực, rèn luyện một phen.”
Ông ta cảm thấy Đường Tuấn là một tiềm năng, không đành lòng để anh bị bí pháp hủy đi căn cơ, cho nên muốn ra tay để nhắc nhở một chút.
Đường Tuấn cũng không nghĩ nhiều, chuẩn bị thế thủ.
Đạo sĩ Trung Thanh lắc đầu, ông ta có thể nhìn ra cảnh giới Đường Tuấn chỉ vừa ngưng kết thần tâm, là một chuẩn Hoá Thần, tính ra mà nói có chênh lệch rất lớn với giữa cảnh giới Hoá Thần.
“Tư thế không tệ, lát nữa tôi sẽ ra tay nhẹ một chút, cũng như cho tên Vô Địch kia một cái công đạo.” Đạo sĩ Trung Thanh thầm nghĩ trong lòng. Đường Tuấn là một mầm non tốt như vậy ông ta cũng không nhẫn tâm giết chết.
Đạo sĩ Trung Thanh khẽ quát một tiếng, pháp lực mãnh liệt, hóa thành một đầu vuốt cự long sắc bén giương nanh múa vuốt, cự long phù hiện phía sau ông ta tràn ngập sát khí.