Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hồ Thư cười chế giễu nói: “Đương nhiên là rời khỏi Phá Quân Doanh rồi. Chẳng lẽ tôi phải đi theo thống lĩnh của chúng ta để chịu chết sao?”
Sở Hải nhăn mày lại nói: “Trong khoảng thời gian này, cậu đã dùng không ít thuốc nước rồi, cũng vì vậy mà thực lực tăng lên rất nhiều. Lúc này rời khỏi cậu thấy có thích hợp không?”
Hồ Thư lạnh lùng nói: “Thuốc nước là do thống lĩnh tự nguyện lấy ra, tôi cũng không ép buộc. Chỉ dựa vào cái này mà bắt chúng ta phải mất mạng sao.”
Trên mặt Sở Hải lộ ra vẻ tức giận, Đường Tuấn lắc đầu ngăn anh ta tiếp tục nói, sau đó bình tĩnh liếc mắt qua Hồ Thư và những tướng lĩnh khác, nói: “Còn có ai muốn rời khỏi không? Tôi, Đường Tuấn, có thể hứa với mọi người rằng chỉ cần hôm nay các cậu chịu ở lại, thì lợi ích mà các cậu nhận được hoàn toàn không thể tượng tưởng nổi. Nếu như muốn rời khỏi đây, thì Đường Tuấn tôi cũng sẽ không ngăn cản.”
Hồ Thư châm chọc nói: “Lợi ích không thể tưởng tượng được sao, chỉ dựa vào một lời nói suông mà muốn chúng ta phải bán mạng vì anh, anh cũng quá đề cao mình rồi.”
Bốp bốp.
Hai bàn tay đánh thẳng vào mặt của Hồ Thư.
Sở Hải giật giật cổ tay nói: “Bây giờ cậu vẫn là tướng lĩnh của Phá Quân Doanh, sao cậu lại dám nói chuyện như thế với thống lĩnh chứ?”
Hai cái tát in dấu lên trên mặt của Hồ Thư, ánh mắt của anh ta cũng trở nên cay độc.
“Thống lĩnh chủ nhân, tôi xin rời đi.”
“Thống lĩnh chủ nhân, tôi cũng xin rời đi.”
Kế theo sau Hồ Thư, có một vài tướng lĩnh cũng xin rời đi.
Đường Tuấn quét mắt qua, khoát tay một cái, nói: “Cút đi. Đừng để tôi nhìn thấy mặt các cậu nữa.”
Hồ Thư đang định quay người rời đi.
Sở Hải đột nhiên nói: “Nếu như cậu không phải là người của Phá Quân Doanh nữa thì để phải để thuốc nước lại.”
Một lúc sau, ở bên ngoài doanh trại bỗng nhiên xảy ra náo loạn, Sở Hải đi ra ngoài kiểm tra thử, khi quay trở lại thì sắc mặt liền trở nên khó coi.
“Hồ Thư mang theo một đám người đến, tất cả đều là cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao! Bọn họ nói muốn gia nhập đội quân của Trì Phương Bằng!”
Thao Thiết nghe vậy, trong mắt toát ra sát khí, nói: “Tên này đúng là muốn tìm chết đây mà! Chủ nhân, hãy để ta đi giết chết bọn chúng!”
Lúc này còn mang người rời khỏi Phá Quân Doanh, chỉ có thể nói là đổ dầu vào lửa, châm ngòi thổi lửa.
Đường Tuấn xua xua tay, nói: “Con sâu cái kiến mà thôi, không cần để ý đến anh ta.”
Anh hỏi: “Còn có bao nhiêu người đạt cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao?”
Sở Hải suy nghĩ một lát, nói: “Vừa rồi mấy người Hồ Thư mang đi hơn bốn mươi người, hiện tại chỉ còn lại không đến tám mươi người.”