Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Sở Hải mắt híp lại, lạnh lùng nói: “Các người sỉ nhục đại nhân bọn tôi, giờ còn thắc mắc tôi muốn làm gì à? Tôi chính là muốn sau ngày hôm nay Nam Tùy nhà họ Ngũ sẽ bị xóa sạch!”

Thật phách lối và kiêu ngạo!

Nam Tùy nhà họ Ngũ là một gia tộc đứng đầu thế giới Man Hoang, ở đây cũng có rất nhiều người đạt nửa bước Hóa Thần, vậy mà Sở Hải nói tiêu diệt liền tiêu diệt? Nhưng tất cả mọi người không ai có biểu hiện phản đối, bởi vì bên cạnh họ bây giờ có gần hai trăm người đạt nửa bước Hóa Thần trợ giúp, đây là sức mạnh lớn nhất.

Mọi người đều trở nên sợ hãi. Nhóm người này chính là thuộc hạ của Đường Tuấn.

Ngũ An Bình nắm chặt tay thành nắm đấm, trong ánh mắt tràn đầy lửa giận, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Cứ chờ đấy.”

Sau ngày hôm nay, Đường Tuấn sẽ chết, thuộc hạ của anh có thể làm được gì nữa chứ.

Sở Hải đột nhiên nhìn Khúc Vương Tôn, nói: “Các anh đặt cược cho đại nhân chúng tôi ở trận chiến này à? Vậy tôi cũng có thể đặt cược đúng không?”

Khúc Vương Tôn nuốt nước bọt nói: “Đương nhiên rồi.”

Sở Hải ném ra một bảo vật rồi nói: “Một bảo vật, tôi đặt cược nhóm đại nhân thắng.”

Thao Thiết cũng lấy ra một bảo vật, nói: “Tôi đặt cược chủ nhân tôi thắng.”

“Tôi cũng đặt cược.”

Cuối cùng, toàn bộ hơn một trăm sáu mươi vị nửa bước Hóa Thần của Phá Quân Doanh đều đặt cược Đường Tuấn thắng.

Nhìn những bảo vật, linh dược, vũ khí xếp thành núi nhỏ trước mặt, nụ cười Khúc Vương Tôn hơi cứng lại. Nếu như Đường Tuấn thua, những vật này đều thuộc về anh ta, sau này có thể luyện ra không ít bảo vật. Nhưng nếu như Đường Tuấn thắng, tài sản của anh ta có gấp hai mươi lần cũng không trả nổi.

Sở Hải giống như đoán được suy nghĩ của anh ta, nở nụ cười và nói: “Không trả được cũng không sao.”

Khúc Vương Tôn như trút được gánh nặng trong lòng, cảm thấy lời nói của người đàn lỗ mãng này không phải là không có lý, nhưng ngay sau đó, Sở Hải nói một câu khiến anh ta vỡ mộng.

“Hiện tại Phá Quân Doanh đang thiếu một người quét sân, nếu như trả không nổi, có thể ở lại đây quét rác trả nợ.”

Sở Hải quay đầu, nói với người sau lưng: “Tiểu Dịch, tôi tìm được người thay anh rồi, từ giờ trở đi không cần quét sân nữa.”

Người đó nghe vậy lập tức reo lên, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Vẻ mặt Khúc Vương Tôn sa sầm như cha mẹ chết. Một phần vì cảnh ngộ của mình, một phần khác vì bi thương trong lòng. Ở bên ngoài là một nhân vật oai phong, lẫm liệt, nhưng ở Phá Quân Doanh chỉ là một kẻ quét sân.

“Hừ, trận chiến lần này tôi đã tính toán rất cẩn thận rồi. Lần này, tôi không tin anh ta có thể chiến thắng.”

Khúc Vương Tôn tự khích lệ bản thân ở trong lòng. Chỉ cần Đường Tuấn chết thì anh ta cũng không cần quét rác trả nợ nữa, hơn nữa còn có thể được rất nhiều lợi ích.

Ở một nơi khác, Đường Tuấn đang bị người khác cản trở.

Trên tảng đá ở sườn núi, một người đàn ông đang ngồi xếp bằng, trên đầu gối của anh ta gác một thanh kiếm dài, cầm một hồ lô rượu trong tay, thỉnh thoảng ngửa cổ uống, trông vô cùng thư thái.

Người có thể leo núi vào thời điểm này chắc chắn là cao thủ Hóa Thần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui