Thẩm Dũng nhẹ nhõm, cười ha ha, một lần nữa nhắc nhở Thẩm Ngọc Nhu một số điều cần lưu ý, đề phòng khi cô ấy ở ngoài, không được chạy lung tung, nghe lời Đường Tuấn, vân vân... Đường Tuấn nghe mà trong lòng ấm áp.
Sau khi rời nhà ông Thẩm, Đường Tuấn gọi điện cho Trần Bá Phước.
Trần Bá Phước và Đường Tuấn gặp nhau tại một nơi gần đường cao tốc ở ngoại ô thành phố.
Dọc theo đường đi, Thẩm Ngọc Nhu và Đường Tuấn ngồi ở hàng ghế sau, cô ấy kéo cánh tay Đường Tuấn, vui vẻ chỉ trỏ khung cảnh dọc đường. Ríu ra ríu rít, giống như một con chim được thoát khỏi lồng.
Nửa tiếng sau, Đường Tuấn và Thẩm Ngọc Nhu đã đến nơi mà họ đã hẹn với Trần Bá Phước qua điện thoại.
Từ xa đã nhìn thấy bảy, tám chiếc xe hơi sang trọng tập trung tại một chỗ, Audi, Mercedes, thậm chí cả xe quân sự như Hummers. Mà bên cạnh đoàn xe này, gần ba mươi người vây xung quanh, che chở hai người ở giữa.
“Anh Đường, cuối cùng anh cũng đến.” Khi Đường Tuấn xuống xe, có người nói với Trần Bá Phước. Nhìn thấy Đường Tuấn tới gần, lập tức hét lớn.
Hai chục vệ sĩ vạm vỡ xung quanh đoàn xe lập tức đứng sang bên tạo thành một con đường, đa số đều là thủ hạ đắc lực của Trần Bá Phước, vòng eo phình to, hiển nhiên là có trang bị vũ khí, thậm chí có người còn cố tình để lộ khẩu súng đen giấu ở eo, nhìn thấy người đến là một chàng trai chưa đến ba mươi, dù không dám thể hiện ngoài mặt nhưng ai cũng nhận ra ánh mắt bọn họ lộ rõ vẻ khinh thường.
Thẩm Ngọc Nhu có chút sợ hãi, nắm lấy cánh tay Đường Tuấn, hơi dựa vào người anh. Mặt khác, Đường Tuấn thong thả đi tới, như thể đang đi dạo trong nhà của mình, dáng vẻ hiển nhiên. Nhưng trong lòng Đường Tuấn vẫn có chút cảnh giác, sự chú ý dồn sang người đàn ông trung niên bên cạnh Trần Bá Phước.
Người đàn ông trung niên cao chừng một mét bảy, thân hình không cao, nhưng ông ta đứng ở đó, trên người toát ra sát ý, chỉ có những cao thủ từng giết người mới có được. Kể cả chiến sĩ của bộ đội đặc chủng, sát ý tỏa ra cũng không bằng người đàn ông trung niên này.
“Trần Bá Phước, anh ta là cao thủ anh mời tới à?” Người đàn ông trung niên chắp tay sau lưng, nhìn Đường Tuấn một cái, sau đó khinh thường nói.
“Ừ.” Trần Bá Phước có chút ngượng ngùng giới thiệu: “Cậu ta là Đường Tuấn, võ công rất tốt, từng dùng một tay đánh lui Phong lôi bát cực Quách Thịnh Minh."
"Quách Thịnh Minh? Hừ!" Người đàn ông trung niên nghe xong lại càng khinh thường, nói: "Mấy tên đánh đấm cặn bã đó, tôi dùng một tay cũng đánh cho nó khóc cha gọi mẹ. Chỉ là một tay đánh lui mà thôi, chẳng có gì đáng khen ngợi."
Trần Bá Phước đau đầu, nhưng vẫn chủ động giới thiệu với Đường Tuấn: "Đường Tuấn, đây là sư phụ Trương Tuyền, cũng là người tôi mời tới nhờ giúp đỡ."
“Ồ.” Đường Tuấn khẽ gật đầu, trong lòng đã hiểu. Trần Bá Phước tuy rằng nhờ anh giúp đỡ, nhưng ông ta tất nhiên sẽ không hoàn toàn tin tưởng anh, muốn thắng trận quyền anh này còn mời tới Trương Tuyền sư phụ. Nhưng anh không giận, dù sao anh cũng chỉ đi xem xét một chút thôi.
Thấy dáng vẻ thản nhiên, hoàn toàn không để mình vào mắt của Đường Tuấn, Trương Tuyền hơi tức giận, trầm giọng nói: "Thì ra, lần này Trần Bá Phước còn mang theo cậu, một tên còn chưa mọc hết lông mao, đên tham gia cuộc thi, tôi là không đồng ý. Nhưng vì Trần Bá Phước nhất quyết yêu cầu nên tôi miễn cưỡng đồng ý. Cậu có thể một tay đánh lui Quách Thịnh Minh, cũng là có chút bản lĩnh đó. Nhưng nhân ngoại hữu nhân, nếu dám gây phiền phức cho tôi, đừng trách tôi không báo trước cho cậu."
Trần Bá Phước có vẻ hơi sợ Trương Tuyền, nói: "Đường Tuấn, tuy võ công của cậu rất giỏi. Nhưng thực lực của Trương Tuyền sư phụ mạnh hơn cậu nhiều. Trương Tuyền sư phụ đã từng đấu với Phó Văn Sơn của Hình Ý Môn, hai người so trăm chiêu, không phân thắng bại."
Đây cũng là lý do Trần Bá Phước mời Trương Tuyền tới. Trương Tuyền không đến từ gia tộc võ thuật, ông ta luyện võ hoàn toàn dựa vào khí thế cường hãn, cộng thêm vận may mới có được thực lực như hiện tại. Trong cuộc chiến sinh tử, điều này hơn các võ sư gia tộc võ thuật bình thường hai phần.
Nghe vậy, Trương Tuyền khá tự hào, nói: "Phó Văn Sơn! Hừ, lúc đó ông ta đã lĩnh hội được luyện công hóa khí, tôi chỉ là nội lực cường đại. Nhưng hiện tại tôi cũng lĩnh hội được luyện công hóa khí, cho dù là Phó Văn Sơn, cũng chưa chắc là đối thủ của tôi! "
“Ra vậy.” Đường Tuấn nhún vai, thì ra có người thích ra mặt như vậy, anh lại càng được thảnh thơi nhàn rỗi.
Thấy Đường Tuấn có vẻ nhu nhược nhát gan, Trương Tuyền càng thêm khinh thường, chỉ vào một chiếc Mercedes Benz dựa vào phía sau đoàn đội, nói: "Cậu và bạn cậu ngồi trong xe đó đi."
Ông ta nhìn Thẩm Ngọc Nhu, trong mắt hiện lên một tia u ám, nhưng miệng lại nói: "Thi đấu quyền anh không phải nơi ăn chơi, lại đưa bạn gái tới đây, thật không biết sống chết!"
Nói xong không thèm nói nữa. Quay lại và vào chiếc Hummer trong đoàn xe.