Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Giọng nói của người đàn ông cả người bẩn thỉu khàn khàn nhưng kiên nghị: “Số tiền kia là để cho vợ tôi khám bệnh, các người đừng hòng lấy đi.”

Người đàn ông này vậy nhưng lại là Ninh Đình Trung! Sau khi được Đường Tuấn chữa khỏi bệnh béo phì, anh ta cũng xem như khá nhanh nhẹn, nhưng bây giờ lại chẳng nhìn ra nửa điểm giống trước kia.

“Phi”

Người đàn ông trung niên khinh thường nhổ nước bọt, âm thanh lạnh lùng nói: “Bà vợ kia của anh bị Hổ tông sư đánh một chưởng đã sớm thành người thực vật rồi, còn chữa cái rắm!”

Ning Đình Trung nói: “Tôi nhất định sẽ chữa khỏi cho cô ấy.” Hốc mắt anh ta ẩm ướt.

Lời của người đàn ông trung niên kia, anh ta sao lại không biết cơ chứ. Có lẽ y học hiện đại thật sự không có cách nào trị liệu, nhưng anh ta biết có một người có thể, anh ta nhất định phải chờ người kia trở về.

“Hừ. Anh cho rằng bản thân vẫn là tổng giám đốc Ninh của tập đoàn Thiên Thanh sao?”

Người đàn ông trung niên cười giễu cợt rồi nói: “Không nộp phí bảo hộ cũng được, vậy thì sẽ chặt đứt một chân của anh.”

“Ra tay.”

Lời của người đàn ông trung niên vừa thốt ra, mấy người cao lớn mặc trang phục phương Tây đứng đằng sau cười gằn một tiếng, đi về phía Ninh Đình Trung.

Hai chân Ninh Đình Trung run cầm cập, trong mắt lộ ra sự tuyệt vọng. Anh ta không dễ dàng gì kiên trì được gần nửa năm, chẳng lẽ thực sự phải từ bỏ sao?

Đường Tuấn, anh chừng nào thì trở về?

Nhìn bộ dáng của Ninh Đình Trung, người đàn ông trung niên khinh thường nói: “Lại còn tổng giám đốc Ninh, tôi nhổ vào.”

Nói xong, ông ta quay người liền đi.

Bỗng nhiên một tiếng động nặng nề từ phía sau ông ta truyền đến. Người đàn ông trung niên quay người, trông thấy toàn bộ những thủ hạ kia đã ngã trên mặt đất, không động đậy được. Mà đứng phía trước Ninh Đình Trung là một người trẻ tuổi.

Da đầu người đàn ông trung niên hơi hơi run lên, nội công của ông ta cũng đã luyện tới võ giả nhưng lại không phát giác được người trẻ tuổi này xuất hiện thế nào.

“Người này ít nhất cũng là cao thủ Thần Hải Cảnh.”

Người đàn ông trung niên không dám do dự, vội vàng khom người xuống, cung kính nói: “Chào đại nhân.”

“Đường, Đường Tuấn.” Ninh Đình Trung nhìn thấy bóng lưng kia, âm thanh khẽ run nói.

Đường Tuấn quay đầu, nhìn Ninh Đình Trung đáp: “Tôi trở về rồi.”

Đúng lúc này, người đàn ông trung niên hành động, ông ta móc ra một khẩu súng, nhắm ngay vào ót của Đường Tuấn. Khóe miệng ông ta tươi cười đắc ý. Khẩu súng này là đặc chế, có thể giết được Thần Hải Cảnh.

“Dám khinh thường tôi. Muốn chết.”

Người đàn ông trung niên nổ súng, sau đó ông ta đã nhìn thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.

Đạn bắn ra từ khẩu súng quặt lại trong không trung, phóng ngược trở về phía ông ta.

Pằng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui