Tiêu Huyền Nhi lạnh lùng nói: “Nhà họ Phương muốn có được cổ phần tập đoàn Thiên Thanh trên tay anh, ai bảo anh không đưa ra? Không còn cách nào khác, nhà họ Phương tìm đến chỗ tôi, vừa đúng lúc tôi đã học một ít thuật pháp. Tôi đã thấy khó chịu với Âu Dương Hồng Phượng từ lâu rồi.”
Cô ta bỗng cười khúc khích, nói: “Anh nên cảm ơn tôi mới đúng, Hổ tông sư vốn muốn đánh chết cô ta, là tôi đã mở miệng cầu xin mới giữ được mạng cho cô ta. Hì hì! Thời gian này tôi đã lợi dụng cô ta để thử nghiệm không ít phép thuật, như là Phệ Hồn chú, Băng Phách thuật. Không ngờ vẫn không giết chết được cô ta, đúng là tiếc thật.”
Phệ Hồn chú, Băng Phách thuật mà Tiêu Huyền Nhi nói đến đều là những pháp thuật nghe đến cái tên là biết vô cùng thâm độc, cô ta còn cười rất vui vẻ như đùa giỡn với Âu Dương Hồng Phượng.
Âu Dương Hồng Phượng nghe xong, toàn thân run rẩy, dường như cô ta đang nhớ lại những nỗi đau ấy.
Ninh Đình Trung thấy tức giận, nghe đến đây thì cả người xông về phía Tiêu Huyền Nhi.
“Hừ! Không biết tự lượng sức mình.”
Tiêu Huyền Nhi khua tay, trong tay cầm một cây roi, đánh lên người Ninh Đình Trung đến chảy máu.
Cô ta cười và nói: “Chút sức mạnh của anh không đủ để tôi chơi.”
Cô ta cầm cây roi trong tay, nhìn Đường Tuấn và hỏi: “Sao anh nhìn ra là tôi?”
Cô ta vốn dĩ muốn chơi thêm một thời gian nữa, không ngờ lại bị người khác vạch trần. Nhưng cũng không sao, dù sao cô ta cũng chơi chán rồi.
Đường Tuấn nói: “Thuật pháp rất đơn giản, không qua được mắt tôi đâu.”
Khi Tiêu Huyền Nhi đi vào thì anh cảm nhận được hơi thở của Âu Dương Hồng Phượng trên người Tiêu Huyền Nhi, còn Tiêu Huyền Nhi cứ nghĩ đã ẩn giấu rất tốt sức mạnh tu luyện và hiện rõ trong mắt anh chỉ là cảnh giới Thần Hải mà thôi.
Tiêu Huyền Nhi nói: “Kiêu ngạo.”
Thầy giáo của cô ta là một thuật pháp đại sư của Nam Phi, nghe nói vị thuật pháp đại sư kia là đệ tử ghi tên của đệ nhất cao thủ Balder ở Nam Phi. Balder hiện giờ đứng thứ ba trên Tiên Bảng. Có được sự kế thừa này nên pháp thuật cô ta tu luyện đương nhiên không bình thường, cô ta không tin Đường Tuấn có thể nhìn ra.
“Có lẽ là dùng các loại bảo vật như lá bùa.” Trong lòng Tiêu Huyền Nhi nghĩ.
Cô ta nhìn Đường Tuấn, cười và nói: “Không biết anh từ đầu đến, nhưng hôm nay anh chắc chắn phải chết ở đây, hy vọng anh có thể để tôi chơi lâu một chút.”
Nói xong, cô ta lại quất cây roi trong tay, một âm thanh phá vỡ không trung vang lên. . harry potter fanfic
“Tài năng thấp kém. Chẳng phải anh rất thích giam giữ hồn phách của con người hay sao? Vậy tôi cũng giam giữ hồn phách của anh.”
Đường Tuấn liếc nhìn Tiêu Huyền Nhi. Tiêu Huyền Nhi có cảm giác chấn động toàn bộ thức hải, tạo ra con sóng lớn, và rồi cô ta nhìn thấy bản thân mình.
“Hồn phách của tôi rời khỏi cơ thể rồi.”
Tiêu Huyền Nhi kinh ngạc. Đối phương chỉ cần một ánh mắt đã khiến cô ta hồn phách rời khỏi cô thể, cũng quá lá khủng khiếp.
Không có linh hồn, cơ thể của Tiêu Huyền Nhi như một tượng gỗ, không có bất kỳ sự uy hiếp nào.
“Người này là cao thủ pháp thuật của cảnh giới Nguyên Đan.”