Mí mắt của bác sĩ Phùng giật giật, kiên trì nói: "Ông Lâm, làm vậy có vẻ không đúng lắm."
Bây giờ, trong phòng hội chẩn có không ít bệnh nhân, nếu bọn họ thấy hiệp hội y học cổ truyền chẳng những không chữa trị được cho người bệnh, mà ngược lại thẹn quá hóa giận muốn giết người, truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệp hội y học cổ truyền, sau này còn ai dám tin vào y thuật Đông Y chứ?
Lâm Hoành Thiên nhìn anh ta một cái, thản nhiên nói: "Phùng Thanh Dương, cậu cho rằng tôi hãm hại mẹ con bọn họ à?"
Ông ta không kêu Tiểu Phùng nữa, mà gọi cả họ và tên, quả nhiên là đã nổi giận rồi.
Trán của Phùng Thanh Dương toát ra vài giọt mồ hôi lớn, không dám trả lời. Lâm Hoành Thiên ở hiệp hội y học cổ truyền cực kỳ quyền thế, chỉ cần nói một câu cũng khiến anh ta không chịu được.
"Y thuật kém, thẹn quá hóa giận, lại còn muốn giết người à?"
Đường Tuấn nhìn Lâm Hoành Thiên nói: "Y đức của ông đâu?"
Lâm Hoành Thiên cười nhạo một tiếng nói: "Bốn tuổi tôi đã chữa bệnh cứu người, bây giờ đã qua năm mươi năm rồi. Từ tướng soái, quan lớn, cho đến người bình thường, đã cứu không biết bao nhiêu người? Cậu mà cũng xứng nói đến y đức trước mặt tôi hả?
"Ông nội, giết luôn cả anh ta nữa, anh ta và hai mẹ con kia ở cùng một nhóm." Lâm Tiểu Phàm trầm giọng nói.
"Yên tâm, có ông ở đây, bọn chúng không chạy được đâu."
Lâm Hoành Thiên cười lạnh một tiếng, ngân châm nhọn hoắt giữa ngón tay càng lạnh lẽo hơn, trên người ông ta dường như tản ra một làn khí buốt giá, mọi người xung quanh đều sợ hãi run rẩy.
Không ngờ Lâm Hoành Thiên cũng là một người tu hành, tu vi không thấp, ít nhất cũng là cảnh giới Thần Hải.
''Thần y Lâm, không liên quan đến cậu ấy. Con của tôi làm tổn hại đến cháu trai ông, tôi đồng ý bồi thường." Người mẹ kia cũng lên tiếng nói.
Lâm Hoành Thiên mỉa mai nói: "Bồi thường cũng được, đưa ba trăm tỷ đây."
Sắc mặt của người mẹ kia ngay lập tức tái mét, ngay cả ba mươi tỷ bà cũng không có, chứ lấy đâu ra ba trăm tỷ."
Bộp.
Anh ném một tấm chi phiếu lên mặt của Lâm Tiểu Phàm.
"Trong này có một nghìn năm trăm tỷ, không cần trả lại tiền thừa." Đường Tuấn bình tĩnh nói.
Anh nhìn về phía ông cháu Lâm Hoành Thiên nói: "Vừa nãy, trước khi cháu trai của ông ra tay, tôi đã nhắc nhở cậu ta. Đáng tiếc, các người tự cho là y thuật của mình không tệ, hoàn toàn không nghe lọt tai. Tôi đã bồi thường cho cháu trai của ông, còn những chuyện khác, tôi sẽ tìm ông tính sổ sau."
Nói xong, anh cầm mấy ngân châm trong tay, nhanh chóng châm vào các huyệt vị trên cơ thể của bé trai kia.
Khi Đường Tuấn châm cứu, hơi thở nóng rực bạo phát trên người cậu bé dần dần biến mất, đôi mắt đỏ kia cũng lấy lại một chút ánh sáng.
"Cậu ta thật sự chữa được kìa."
Vẻ mặt của những bệnh nhân xung quanh, còn có Phùng Thanh Dương và mấy vị bác sĩ đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.
"Hóa ra cậu ta nói đúng."
"Lúc trước cậu ta đã nhắc nhở Lâm Tiểu Phàm, đáng tiếc là Lâm Tiểu Phàm không nghe theo, suýt chút nữa thì hại chết người."
"Rõ ràng là y thuật của mình không tốt, vậy mà còn muốn người ta bồi thường, da mặt cũng dày thật."