Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nửa chiêu, còn có chút phóng đại. Anh hiện giờ là Hóa Thần, mà nhà họ Phương, Phương Nguyên Thái kia, cao nhất không qua cảnh giới Nguyên Anh đỉnh phong. Hóa Thần giết Nguyên Anh, một ánh mắt là đủ rồi.
Lý Ngọc Mai nghe vậy, cười nói: “Có những lời này của anh là đủ rồi.”
Đường Tuấn nghi hoặc nói: “Cô tin tôi không?”
Nếu như Ninh Đình Trung bọn họ nghe được những lời này, tuy rằng sẽ không nói cái gì, nhưng khẳng định sẽ có chút bất mãn. Nhưng ánh mắt biểu tình của Lý Ngọc Mai không có một chút giả dối, là phát ra từ tận đáy lòng tin tưởng anh.
Lý Ngọc Mai lườm Đường Tuấn một cái, sức quyến rũ mê người, nói: “Tôi không tin anh, còn muốn tin ai nữa?”
Đường Tuấn vừa định nói chuyện, môi Lý Ngọc Mai đã in lên môi anh.
Không cần phải nói, tất cả mọi thứ đều im lặng.
Hà Nội, câu lạc bộ Minh Nguyệt.
Tối nay tiệc rượu của Thiên Thanh và nhà họ Phương được tổ chức ở chỗ này, sắc trời vừa tối, câu lạc bộ Minh Nguyệt đã bị các loại ánh đèn bao phủ, bãi đỗ xe xe sang nhiều như mưa, ra vào đều là một vài phú hào, cậu ấm.
Nguyên bản Lý Ngọc Mai muốn đi cùng Đường Tuấn, nhưng cùng Đường Tuấn lăn qua lăn lại nhiều lần, cô quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, chỉ có thể để Đường Tuấn một mình đến.
Sau khi Đường Tuấn đưa thiệp mời ra, rất thuận lợi tiến vào câu lạc bộ Minh Nguyệt. Anh đến tương đối sớm, tiệc rượu còn chưa chính thức bắt đầu, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
“Tại sao anh cũng ở đây?”
Đường Tuấn vừa ngồi xuống không bao lâu, một thanh âm kinh hô vang lên bên cạnh Đường Tuấn.
Chu Nhã Nhi mặc một thân lễ phục dạ hội màu đen, tựa như thiên nga đen tao nhã kinh động lòng người, nhàn nhã đi về phía Đường Tuấn. Vẻ mặt cô có chút kinh ngạc, kinh ngạc vì Đường Tuấn sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Cô đến gần, nhìn thấy tấm thiệp mời đặt trên bàn trước mặt Đường Tuấn, đôi mày liễu khẽ nhíu lại, nói: “Không thể tưởng tượng được anh là người của hiệp hội y học cổ truyền.”
Hiệp hội y học cổ truyền và tập đoàn Thiên Thanh có quan hệ sâu sắc, là cùng một người sáng lập. Người sáng lập kia nghe nói là một người trẻ tuổi, không chỉ là đệ nhất thần y Hoa Hạ, còn là đệ nhất cao thủ Hoa Hạ. Mà khi đó, nhà họ Chu của cô còn ở trong một tòa huyện thành nhỏ ở phương bắc.
Chu Nhã Nhi đối với người đứng đầu kia rất bội phục, chỉ tiếc vô duyên gặp được.
Chu Nhã Nhi ngồi xuống vị trí bên cạnh Đường Tuấn, thấy Đường Tuấn không nói một lời, không khỏi bĩu môi, nói: “Không phải anh còn tức giận vì chuyện ban ngày chứ? Tôi chỉ là nói thật, anh là một đại nam nhân không đến mức khinh thường như vậy đi.”
Đường Tuấn cười nhạt, lắc đầu.
Chu Nhã Nhi nói: “Có lẽ tôi nói chuyện hơi quá đáng, như vậy đi, lát nữa tôi giới thiệu anh với lão Lâm của hiệp hội y học cổ truyền. Nếu như anh biểu hiện tốt, nói không