Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Đây là thủ đoạn gì vậy? Làm thế nào một cái cốc có thể ẩn chứa một con rồng lớn như vậy? Rõ ràng chỉ có một cốc nước, làm sao có thể có loại sức mạnh to lớn như này?

Rồng khổng lồ gào thét, tiếng của rồng vang vọng khắp sân, người khổng lồ phía sau Phương Nguyên Minh ầm ầm nghiền nát. Rồng khổng lồ giống như đã hoàn thành nhiệm vụ, một lần nữa chui vào cốc nước, hóa thành một cốc nước sạch, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Đây có thực sự là thuật pháp không?”

Chu Nhã Nhi, mấy người Phương Nguyên Minh giật mình, trong lòng đối với thuật pháp mình nhận thức lần đầu tiên sinh ra hoài nghi.

“Còn người khác thì sao?” Chu Nhã Nhi bỗng nhiên nói.

Đường Tuấn không biết từ lúc nào đã biến mất.

Phương Đạo Tuyền thở dài, nói: “Người này tu vi thuật pháp quá cao thâm, là cao nhân chân chính, các người không nên trêu chọc.”

Trong lòng anh ta khẽ động, hỏi: “Anh ta thi triển thuật pháp này mất bao lâu? Nếu như mười hô hấp, anh ta có thực lực xấp xỉ hạng 50 bảng tiên. Nếu như năm hô hấp, có thể xếp vào hạng 30 tiên bảng. Nếu như ba hô hấp, đó chính là trong nhóm 20 người hàng đầu của bảng tiên.”

Phương Đạo Tuyền vừa nói xong thì phát hiện mấy người Phương Nguyên Minh dùng một loại ánh mắt kinh hách nhìn anh ta, giống như nhìn thấy chuyện không thể tưởng tượng nổi.

“Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ anh ta dùng thời gian dài hơn, vậy thì không có gì phải lo lắng.” Phương Đạo Tuyền nói.

Phương Nguyên Minh trầm mặc, anh lấy một cái cốc, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, cốc thủy tinh phát ra thanh âm thanh thúy dễ nghe.

Phương Nguyên Minh nói: “Cứ như vậy đi.”

Phương Đạo Tuyền khó hiểu.

Phương Nguyên Minh giải thích, nói: “Vừa rồi anh ta chỉ nhẹ nhàng chạm vào cái cốc, nếu như tính thời gian mà nói, chỉ sợ ngay cả một hô hấp cũng không tới.”

Phương Đạo Tuyền chấn động, cả người run rẩy.

“Chú ba, có chuyện gì với chú vậy?” Phương Nguyên Minh hỏi.

Phương Đạo Tuyền quát: “Chuyện này không nên truyền ra ngoài! Ta phải lập tức đi tìm Nguyên Thái thương lượng! Nếu như các ngươi gặp lại người nọ, anh ta nói cái gì chính là cái đó, không được ngỗ nghịch.”

Phương Nguyên Minh khó hiểu: “Tại sao? Nhà họ Phương chúng ta là gia tộc chí tôn, có cần phải sợ anh ta không?”

Phương Đạo Tuyền cười lạnh, nói:“Gia tộc chí tôn rất giỏi sao?”

Phương Nguyên Minh giật mình, thất thanh nói:“Chẳng lẽ anh ta?”

Phương Đạo Tuyền nói: “Có thể địch lại đấng chí tôn.”

Nói xong, Phương Đạo Tuyền liền biến mất không thấy đâu, chỉ lưu lại vẻ mặt kinh ngạc của mọi người.

Một lúc lâu sau, Phương Nguyên Minh mới


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui