Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lão già cảnh giác nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, nói: “Đại tiểu thư, cô có thân phận danh giá, phải cẩn thận với mấy con chó con mèo muốn nhân cơ hội để tiếp cận cô.”
Sắc mặt Chu Nhã Nhi trầm xuống, thế nhưng cô ta đã tận mắt thấy kỹ năng tu luyện của Đường Tuấn, ngay cả Phương Đạo Tuyền cũng đánh giá anh ta là kẻ thù tối cao, vậy nên có thể đoán được kỹ năng tu luyện của Đường Tuấn đến cỡ nào. Loại người này, nếu chọc giận anh ta, cho dù cô được lão già đây bảo vệ, mặc dù có thể giữ được tính mạng, nhưng sức khoẻ cũng không được tốt nữa.
Thầm nghĩ vậy, Chu Nhã Nhi trầm giọng nói: “Hồng lão, anh ta chính là người mà chú ba của Phương gia đã nhắc tới.”
Hồng lão nghe vậy, sắc mặt thay đổi, quan sát Đường Tuấn thật kĩ, hỏi: “Phương Đạo Tuyền nói anh là kẻ địch tối cao sao? Tôi thấy chuyện đó không thể nào, có thể do mắt anh ta đã mờ. Nếu không thì chúng ta nói chuyện một chút.”
“Tôi không có hứng thú.”
Đường Tuấn vừa tiếp tục đi thẳng vừa nói: “Chu tiểu thư, bảo con chó già bên cạnh cô rằng không nên tùy tiện cắn người đi, lỡ như nó có cắn thứ gì mà không nên đụng vào, Chu gia chắc hẳn sẽ khổ theo đấy.”
“Anh!”
Giọng nói hạ xuống, sắc mặt Hồng lão không nén được giận, hừ lạnh một tiếng, một khí chất kinh người toát ra từ trên người ông.
“Đủ rồi Hồng lão, tôi không đưa ông ra đây để đánh người ta.” Chu Nhã Nhi nhíu mày, nói: “Anh ta nói đúng, ông nên nói thầm trong đầu thôi, nếu không thì Chu gia cũng không giữ được ông lại đâu.”
Hồng lão tức đến xanh mặt, toàn thân run rẩy, oán hận nhìn theo bóng lưng của Đường Tuấn: “Phải.”
Ông ta cũng không phải người của Chu gia, chỉ là trưởng lão ở ngoài Chu gia. Ông không dám tức giận với Chu Nhã Nhi, bởi vậy nên trút hết giận lên người Đường Tuấn.
Chu Nhã Nhi nhìn theo bóng lưng của Đường Tuấn, khẽ nhíu mày, nói thầm: “Anh ta trông giống người đó quá.”
Mấy năm trước cô ta nhìn thấy ảnh chụp của Đường Tuấn, mặc dù là lướt qua, nhưng không biết tại sao cô bỗng cảm thấy người đang ở ngay trước mắt mình có chút giống Đường Tuấn.
“Mình suy nghĩ hơi nhiều rồi.” Lập tức Chu Nhã Nhi lắc đầu, vứt bỏ ý nghĩ này đi. Bây giờ Đường Tuấn chắc hẳn vẫn còn trốn ở Hà Nội, không dám ra đây đâu.
Hiểu ra chuyện này, cô đi nhanh lên phía trước, đuổi kịp Đường Tuấn, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Đường Tuấn chỉ vào trung tâm của hòn đảo, nói: “Bạn bè của tôi đang ở đó, tôi muốn qua xem chút.”
Thần thức của anh đã bao trùm cả hòn đảo nhỏ từ lâu, theo lý thuyết có thể ứng phó với bất kì biến động nào, nhưng không hiểu sao anh lại hơi bất an.
Nghe những lời Đường Tuấn nói, Chu Nhã Nhi vẫn ổn, nhưng Hồng lão lại liên tục cười khẩy. Chỉ có cao thủ của tiên bảng mới có thể đặt chân đến trung tâm của hòn đảo, nếu như không phải vì thân phận được biệt của Chu Nhã Nhi thì họ cũng không thể vào được, tên này lại bảo rằng mình muốn đến đó, còn to mồm rằng bạn bè của anh ta cũng đang ở đây mà không biết ngượng.
Chu Nhã Nhi nhiệt tình nói: “Vậy chúng ta cần đến cùng nơi, tình cờ kết giao luôn.” Cô cũng không ưa gì Đường Tuấn, chỉ là Đường Tuấn cho cô cảm giác khó đoán, nên cảm thấy có chút hứng thú.
Đường Tuấn cũng không từ chối, có người đi cùng cũng vui hơn.