Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lão Hồng và Chu Nhã Ca đồng thời ngơ ngác.
Phía trước cách đó không xa, Đường Tuấn đang nói chuyện với bọn họ.
“Cậu ta qua đó từ khi nào?”
“Làm sao cậu ta qua đó được?”
Hai câu hỏi liên tục gần như xuất hiện đồng thời ở trong đầu lão Hồng và Chu Nhã Ca. Trận pháp hình bán cầu này có thể ngăn cản cao thủ bên ngoài top 10 Tiên Bảng cũng không phải là nói bậy, mà là trải qua thí nghiệm, cho dù cao thủ của top 10 Tiên Bảng muốn đột phá cũng vô cùng phí sức. Muốn đi qua im hơi lặng tiếng, hoặc là trận pháp đại sư, hoặc chính là nhân vật top 3 Tiên Bảng xưng thần kia.
“Chẳng lẽ cậu ta là trận pháp đại sư?”
Chu Nhã Ca khẽ nhíu mày, thầm nghĩ trong lòng. Còn một khả năng khác, cô ta ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ. Giống Altas, Balde cường giả cấp số này, phóng tầm mắt nhìn toàn thế giới cũng không có mấy người, càng không thể nào trẻ tuổi như vậy.
“Thằng quỷ nhỏ, làm sao cậu qua được?”
Lông mày rậm của lão Hồng vắt lại, sát khí tràn trề mà hỏi, mang theo giọng ra lệnh.
Đường Tuấn nhún nhún vai, nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi muốn qua đây rất đơn giản.”
“Hừ. Cậu thật sự cho rằng mình thật sự là chí tôn sao?”
Vừa mới dứt lời, lão Hồng đột nhiên động thủ. Ông ta khẳng định trên người Đường Tuấn chắc chắn có bảo vật bí mật vượt trội, nếu như đoạt lấy, nói không chừng tu vi của ông ta có thể tiến thêm một bước.
“Lão Hồng, dừng tay!” Chu Nhã Ca quát lên.
Ai ngờ lão Hồng vốn dĩ không có ý định dừng tay, thân hình vẫn lao về phía Đường Tuấn, cười gằn nói: “Cô cả, tôi nghi ngờ người này có mưu đồ làm loạn, muốn phá hư đại hội sắp xếp lại Tiên Bảng lần này, đợi tôi bắt giữ cậu ta, đưa cho chí tôn xử lý.”
Một cái mũ lớn cứ như vậy chụp lên trên người Đường Tuấn.
Trong lòng lão Hồng cười khẩy: “Tôi xem cậu kẻ địch của chí tôn này có bao nhiêu cân lượng.”
Ông ta đập ra một quyền, vang lên âm thanh của một trận bão táp, dường như nhanh hơn so với cơ thể mấy phần.
Đây là một cú đánh ông ta tích trữ với tư cách cảnh giới Nguyên Anh sơ kỳ, càng đột ngột bùng lên, chiếm đoạt tiên cơ, lão Hồng tin rằng cho dù là cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ cũng phải ngã ở dưới một quyền này.
“Một tên cảnh giới Nguyên Anh cũng dám ra tay với tôi.”
Đôi mắt Đường Tuấn hơi híp lại.
Xoạt. Ánh mắt của anh như kiếm.
Một khắc sau, dường như thật sự có vô số khí tức ác liệt từ trong mắt của anh bắn ra.
Lão Hồng như bị sét đánh, cơ thể bay ngược trở về, ông ta rất thê thảm, cơ thể như cái túi bị kim thép đâm mấy trăm lỗ, máu tươi chảy ròng, cánh tay vừa nãy ra quyền kia nhưng lại rơi xuống đất.
Phân Âm Dương.