Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn ngẩng đầu, nói: “Ông muốn giết tôi?”
Võ Đằng Trị nói: “Giết anh ư? Vậy quá dễ dàng cho anh rồi. Tôi phải đưa anh về nước Yên, cắt bỏ tứ chi của anh, bắt anh quỳ xuống sám hối trước mặt kiếm đạo. Anh tự xử đi, hay là để tôi đích thân ra tay?”
Doanh trại nước Việt bỗng trở nên im lặng, đám đông sôi nổi nhìn về phía Đường Tuấn, ánh mắt châm chọc có, thản nhiên có.
“Võ Đằng Trị! Ông đừng có quá đáng.” Vết thương của Long Vương đã hồi phục được một ít, ông ta tức giận gào thét.
Võ Đằng Trị mỉa mai: “Long Vương! Ông là bại tướng dưới tay tôi, không xứng nói chuyện với tôi.”
Vẻ mặt Long Vương đầy giận dữ, với vết thương trên người thì ông ta đúng là không bảo vệ được Đường Tuấn, chỉ có thể nhìn Phương Nguyên Minh. Phương Nguyên Minh và Võ Đằng Trị không phân cao thấp. Nếu anh ta đồng ý nói giúp cho Đường Tuấn thì có lẽ Võ Đằng Trị sẽ nể mặt.
Phương Nguyên Minh cười và nói: “Long Vương! Ông nhìn tôi làm gì? Ông là thiên nhân của nước Việt Nam, rất là lợi hại nên không cần tôi cầu xin gì cả.”
Long Vương sắc mặt ủ rũ, trầm giọng nói: “Phương Nguyên Minh!”
Phương Nguyên Minh xua tay, nói: “Muốn tôi nói giúp anh ta cũng rất đơn giản.”
Anh ta nhìn Đường Tuấn và nói: “Giao tập đoàn Thiên Thanh và Hiệp hội y học cổ truyền ra đây, tôi có thể cầu xin ông Võ Đằng.”
Võ Đằng Trị cười và nói: “Nếu Phương Nguyên Minh xin giúp cho anh ta thì tôi có thể nể mặt, giữ lại tứ chi và tính mạng cho anh ta, nhưng anh ta cần phải quỳ gối mười năm trước mộ Kiếm thánh đại nhân.”
Phương Nguyên Minh búng ngón tay và nói: “Tôi đã nói điều kiện rồi, ông tự chọn đi.”
Long Vương sắc mặt khó coi, quỳ gối suốt mười năm thì người cũng bị phế từ lâu rồi.
“Tôi nói rồi! Tôi Đường Tuấn không cần ai bảo vệ.” Lúc này, Đường Tuấn bỗng lên tiếng.
Giọng nói vang lên, đám đông trở nên yên ắng.
“Đường Tuấn! Anh!” Long Vương sắp tức điên rồi, lúc này còn nói những lời ngu xuẩn.
Phương Nguyên Minh cười lạnh lùng, nói: “Rất tốt! Ông Võ Đằng! Tôi không nhúng tay vào chuyện này, ông ra tay đi. Dù sao thì sau khi anh ta chết thì tập đoàn Thiên Thanh sẽ rơi vào tay tôi.”
Võ Đằng Trị bước chân lên không trung, từng bước đi về phía Đường Tuấn: “Nếu anh đã không biết điều thì tôi phế anh trước.”
Giờ khắc này không biết bao nhiêu người đang đổ dồn ánh nhìn về hướng này, không chỉ có phe cánh của Việt Nam mà ngay cả các cường giả ở phe khác trên tiên bảng cũng đều âm thầm lắc đầu. Cái danh Thiên Nhân năm đó của Đường Tuấn bấy giờ quá vang dội đến nỗi lấn át cả tu hành giới phương Đông lẫn Tây. Nhưng đáng tiếc là thời đại của cậu đã là quá khứ rồi, ở trước hạng tám tiên bảng Võ Đằng Trì này hay thậm chí là cường giả trước hạng bảy đi nữa, Thiên Nhân năm đó cũng chỉ có thể ngã xuống.
"Muốn đi ngăn cản không?" Hai người Sophia và Bulla ở giữa không trung nhìn thấy cảnh này, Sophia nhẹ giọng hỏi.
Bulla cười nhạt rồi nói: "Không cần, Thiên Nhân của Việt Nam năm đó oai phong thế nào, lẽ nào bây giờ đánh không lại một Võ Đằng Trì."