Chương có nội dung bằng hình ảnh
Võ Đằng Trì sợ hãi. Thanh katana này của anh ta là dùng tinh thép mài mấy nghìn lần mới chế tạo thành, thậm chí còn dung hòa với một số kim loại thần bí. Một chiêu toàn lực của anh cũng không có cách nào gây tổn hại lên thanh đao này, vậy mà hiện tại Đường Tuấn lại có thể lập tức chém đứt rồi.
Ở khoảng thời gian thất thần, Đường Tuấn đã đi đến trước mặt anh ta.
Ba.
Một cái tát tàn nhẫn đánh thẳng vào mặt của Võ Đằng Trì, làm cả người anh ta bay ra phía ngoài.
"Nước Yên số một đã khiến cậu rất kiêu ngạo đúng không, năm đó lúc tôi trấn áp giới võ đạo nước Yên sao không thấy cậu xông ra!" Đường Tuấn cử động cổ tay nhìn vẻ mặt lờ mờ của Võ Đằng Trì.
Sắc mắt của Võ Đằng Trì đỏ rực, từ lúc anh ta xuất đạo đến nay chưa từng chịu qua nỗi nhục nhã nào như vậy!
Răng rắc!
Thanh đao gãy trong tay Võ Đằng Trì cho vào vỏ, biểu cảm trở nên nghiêm nghị hơn, một đao thế trong lúc mơ hồ phát ra.
"Anh ta đang tích đao thế! Anh ta chuẩn bị ra một đao chém gió! Đường Tuấn mau ra tay đi, tuyệt đối không thể để cho anh ta có cơ hội rút đao!" Long Vương mặc dù khiếp sợ trước thực lực của Đường Tuấn, nhưng lúc này cũng không kịp suy nghĩ nhiều. Ngược lại nhìn thấy động tác của Võ Đằng Trì thì ông cả kinh, nhanh chóng hô lên.
Phương Nguyên Thái chớp mắt nói: "Trễ rồi Long Vương."
Chu chí tôn nói: "Người có tội ắt phải trả."
Đường Tuấn xoay người nhìn về phía hai người và dân Việt Nam, trên khuôn mặt lộ vẻ giễu cợt nói: "Các người thật là có tiền đồ, lúc vào trước hạng mười của tiên bảng các người đã phấn khích như thế. Việt Nam ta mênh mông bờ cõi, bị người đánh tới cửa thì chính các người lại ở đây nói lời châm chọc, thật đúng là có bản lĩnh."
Vẻ mặt của Phương Nguyên Thái và Chu chí tôn tái nhợt.
"Nói mấy lời này có ích gì chứ, cậu còn không phải muốn chết sao." Có người tức giận nói.
Đường Tuấn lắc lắc đầu nói: "Cái đồ bỏ đi một đao chém gió kia, tôi đứng ở đây để cậu ta chém! Các người mở to con mắt ra mà nhìn cho kĩ, đâu mới là võ đạo!"
"Ngu xuẩn!" Nghe được lời Đường Tuấn nói, Võ Đằng Trì không kiềm nén nổi lửa giận trong lòng nữa.
Ba.
Thanh đao gãy vừa ra khỏi vỏ, một ánh đao sáng trong hiện ra!
Trong mắt người dân Việt Nam xuất hiện vô số thanh đao, những thanh đao này có thể chém đứt thác nước mấy mét, có thể chém gió, có thể chém đầu người!
"Một đao này đã chạm tới ngưỡng cửa đao pháp rồi." Phương Nguyên Thái híp mắt lại. Nếu như vừa rồi Võ Đằng Trì xuất một đao này ra, sợ rằng là anh đã phải trọng thương.
"Cùng lắm cũng chỉ như vậy!" Lúc này âm thanh của Đường Tuấn vang lên bên tai của mọi người.
Ngón tay Đường Tuấn hợp lại thành kiếm, một kiếm đánh xuống.
Rầm.