Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn thầm nghĩ đến vấn đề này, sau đó sải bước đi về phía cung điện, giống như một tiên nhân bay lên trời.
Đột nhiên, có ánh trăng lặng lẽ từ trên cung điện rơi xuống, biến thành một chiếc búa, đập vào đầu Đường Tuấn.
Đòn này có sức mạnh gần tương đồng với Nguyên Anh Cảnh hậu kỳ.
Đường Tuấn chỉ búng ngón tay một cái, chiếc búa lập tức vỡ ra. Anh vẫn không dừng bước, tiếp tục bay về phía cung điện đó
Lại một ánh trăng khác rơi xuống, hóa thành một cái rìu.
Đường Tuấn đưa mắt nhìn, chiếc rìu vỡ tan rồi lại biến thành ánh trăng. Anh tỏ vẻ xúc động, ánh trăng này so với khi nãy còn lợi hại hơn một phần mười.
Đường Tuấn tiếp tục đi về phía trước, mỗi một bước tiến lên đều có ánh trăng chiếu xuống. Mỗi lần hóa hình đều mạnh hơn lần trước khoảng một phần mười. Sức mạnh này thật đáng sợ, Đường Tuấn mới đi được mười bước, ánh trăng sắp đối diện có sức mạnh của Bán Bộ Thần Cảnh.
Bước thứ hai mươi, Đường Tuấn buộc phải sử dụng sức mạnh Hóa Thần.
Ở bước thứ ba mươi, Đường Tuấn dốc hết sức thi triển tu vi, đánh vỡ hết những người khổng lồ do ánh trăng hóa thành. Nhưng bản thân anh vẫn bị thương đôi chút.
Trong bước thứ bốn mươi, ánh trăng đó đã biến thành một con thỏ ngọc, sức mạnh đã đạt tới Hóa Thần Cảnh trung kỳ. Đường Tuấn dùng bia Vạn giới để đập nát thỏ ngọc, nhưng xém chút nữa hai cái răng cửa của thỏ ngọc đã cắn đứt một cánh tay của anh.
Lúc này, Đường Tuấn đã sử dụng gần như tất cả các cách, ngoại trừ Tiên Thiên Thần Văn. Bốn mươi bước này cũng là một bài kiểm tra sức mạnh của anh. Sự thật chứng minh, bây giờ anh dốc hết toàn lực, quả thật có thể giết chết được Hóa Thần Cảnh trung kỳ.
Đường Tuấn điều chỉnh lại nhịp thở, lấy ra một cây linh dược rồi sử dụng. Một khắc sau, tinh thần và thân thể của anh đã hồi phục được đỉnh phong, chuẩn bị tiếp tục tiến lên phía trước.
Anh đoán rằng những gì anh phải đối mặt tiếp theo có lẽ là sức mạnh ánh trăng của Hóa Thần Cảnh hậu kỳ. Thần và Tiên Thiên Thần Văn của anh hợp lại làm một, chuẩn bị sử dụng Tiên Thiên Thần Văn trước.
Tuy nhiên, khi anh lại bước thêm một bước, không có ánh trăng từ cung điện rơi xuống.
“Lẽ nào trận pháp dừng lại rồi sao?” Đường Tuấn suy tư. Nhưng khi nghĩ kỹ lại, vốn dĩ là không thể, Nguyệt Cung là tiên gia phúc địa, có vẻ như ẩn chứa những bí mật quan trọng tuyệt đối, nếu trận pháp chỉ dừng ở mức độ này thì đúng là bất hợp lý.
Anh vừa nghĩ xong thì điều kỳ lạ lại xảy ra.
Hàng trăm ánh trăng bỗng chốc từ trên cung điện cao vứt trên hư không đột nhiên rơi xuống.
Sắc mặt Đường Tuấn đột nhiên thay đổi, một ánh trăng anh đã ứng phó không nỗi, hàng trăm ánh trăng này có thể giết chết anh ngay lập tức.
Tuy nhiên, những ánh trăng này không biến thành rìu, kiếm hay khổng lồ như trước nữa mà thành từng bậc thang, một ánh trăng thì biến thành một bậc thang. Bậc thang nối dài từ chân Đường Tuấn đến cung điện, như mời gọi anh.
"Lẽ nào là do Tiên Thiên Thần Văn sao?"
Đường Tuấn cau mày.
Anh do dự, rồi bước lên thang. Trong quá trình lên thang, không còn ánh trăng rơi xuống nữa, anh đã đến cổng cung điện rất an toàn.
Quang Hàn Cung.
Ba ký tự cổ này được viết trên tấm bia trước của cung điện.
Sắc mặt Đường Tuấn hơi đanh lại, bước vào trong cung điện. Trong cung điện không có ai, nhưng khi anh bước vào, đột nhiên vang lên một giọng nói.
"Người thừa kế Tiên Thiên Thần Văn, hoan nghênh cậu đến nơi này."
"Khi cậu nghe thấy đoạn thoại này, chứng tỏ bọn ta đã thua trong trận chiến đó."
"Để đối phó trong trận chiến đó, hầu như bọn ta đã tiêu hao gần hết bảo vật và tài nguyên, cho nên không thể để lại nhiều cho cậu."
Lúc này, một tờ giấy từ trong khoảng không rơi vào tay Đường Tuấn. Có rất nhiều đường vẽ trên đó, dày đặc, trông có vẻ hỗn loạn, giống như một tấm bản đồ, nhưng nó không hoàn chỉnh.