Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

“Vậy mà lại là Cửu Âm Ngưng Hoa, nhất định phải lấy được.” Ánh mắt Đường Tuấn lóe sáng, trong mắt lộ vẻ kiên định.

Loại dược liệu Cửu Âm Ngưng Hoa này vô cùng hiếm thấy, nếu như bỏ lỡ, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại được.

“Cho hỏi, phủ thành chủ đi như thế nào?” Đường Tuấn đi đến hỏi một nhóm người đang thảo luận ở phía trước.

Những người đó không khỏi liếc nhìn Đường Tuấn thêm vài cái rồi nói: "Chú em, có phải cậu đã nghe bọn tôi nói rồi bị cám dỗ rồi phải không, cậu cũng muốn đến phủ thành chủ sao."

Đường Tuấn gật đầu nói: "Tôi cũng biết một chút y thuật, quả thật cũng muốn thử xem sao."

Cả đám cười ồ lên.

"Chú em à, không phải biết một chút y thuật thì có thể làm được đâu. Phủ thành chủ trước giờ nghiêm ngặt, nếu để thành chủ biết cậu không có bản lĩnh thực sự, có thể đến cả cái mạng của cậu cũng không giữ được."

"Cho dù cậu hiểu y thuật thì có thể làm được gì, ông Qua đã đi từ sớm rồi, cậu không có cơ hội."

Đường Tuấn nghiêm túc nói: "Tôi vẫn muốn thử."

Khi mọi người nhìn Đường Tuấn, đều không khỏi lắc đầu, nói: "Người trẻ tuổi đúng là đầy nhiệt huyết, cậu muốn thử thì cứ đi đi, nhưng mà đến lúc đó khóc lóc thì đừng trách bọn tôi không nhắc nhở cậu."

Nói xong, có người chỉ đường cho Đường Tuấn đến phủ thành chủ.

Nhìn Đường Tuấn đi về hướng phủ thành chủ, bóng lưng dần dần biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ, mọi người không khỏi lắc đầu nói: "Đúng là nghé con không sợ hổ."

"Tuổi trẻ thật tốt."

Phủ thành chủ nằm gần trung tâm thành Hồng Dương, phủ đệ rất rộng, từ xa có thể cảm nhận được một luồng khí tức mạnh mẽ. Trước cửa có sáu hộ vệ canh giữ, bọn họ đều có tu vi Nguyên Anh Cảnh đỉnh phong. Sáu người vác súng, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, đủ để áp đảo bọn đạo chích xấu xa.

Đường Tuấn vừa đến gần phủ thành chủ, sáu hộ vệ liền rút súng ra, lập tức chặn trước mặt hắn, hét lên: "Làm gì đấy?"

Đường Tuấn nói: "Tôi là bác sĩ, đến đây để xem bệnh cho con trai của thành chủ."

Các thị vệ nhìn nhau nói: "Vậy thì cậu có thể đi rồi, có ông Qua ở đây, không cần bác sĩ khác xem bệnh nữa."

Đường Tuấn hỏi: "Có thông tin ông Qua đã chữa khỏi bệnh chưa?"

Mấy hộ vệ hơi sững sốt, lắc đầu nói: "Tạm thời vẫn chưa. Nhưng mà ông Qua là bác sĩ số một thành Hồng Dương, nếu ngay cả ông ta cũng không trị được, thì cậu càng không thể."

Đường Tuấn mỉm cười nói: "Ông Qua quả thật là bác sĩ số một thành Hồng Dương, đáng tiếc là tôi không phải người của thành Hồng Dương."

"Ồ, vậy ý của cậu là y thuật của cậu còn giỏi hơn cả ông Qua nữa sao?"

Đúng lúc này, một giọng nói dễ chịu truyền đến, bóng người lóe lên, một cô gái trẻ đẹp dáng người mảnh mai xuất hiện ở cổng, nhìn Đường Tuấn với vẻ thích thú.

“Cô chủ.” Mấy hộ vệ nhìn thấy cô gái trẻ xinh đẹp này thì lập tức hành lễ, giọng điệu cung kính

Cô gái nhìn chằm chằm Đường Tuấn nói: "Anh còn chưa trả lời tôi."

Đường Tuấn nói: "Tôi chưa từng gặp ông Qua, nhưng y thuật của tôi không kém gì ông ta."

Anh đã từng thấy qua y thuật của Vệ Võ, còn Võ Vệ thì kế thừa của ông Qua, anh có thể đoán được đại khái y thuật của ông Qua ở trình độ nào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui