Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Làm xong tất cả những chuyện này, ông lão mới nhìn Ly Thanh Trần, khuôn mặt lãnh đạm tươi cười, nói: “Cháu giỏi lắm. Lâu lắm rồi Vương triều Chu Tước mới có được một thế hệ trẻ miễn cưỡng coi được như cháu.”

Giọng nói của ông lão đột nhiên dừng lại, một lúc sau, ông ấy nói tiếp: "Vì cháu là thần thể Chu Tước, nên cháu có tư cách nhận được truyền thừa của ta.”

Ông ấy phẩy tay áo.

Cả hai đồng thời biến mất.

“Phù, phù”

Mọi người thở ra một cách nặng nhọc, cảm giác như được sống sót sau tai nạn.

“Các anh em, xem ra vị trí quán quân của cuộc thi này đã được định đoạt rồi.” Có người nói.

Mọi người cười khổ, thần thể Chu Tước của Ly Thanh Trần ngay cả cụ tổ cũng khen ngợi, hơn nữa nhìn tình hình xem ra Ly Thanh Trần sẽ tiếp nhận nhận truyền thừa của cụ tổ rồi. Ai dám còn nói rằng Ly Thanh Trần không phải quán quân đây.

“Nếu anh Mười Ba đã là hạng nhất rồi, vậy chúng ta không cần thiết phải chiến đấu nữa. Bí cảnh này có chút thần kỳ, đúng lúc chúng ta cũng đi dạo một vòng trong bí cảnh đi, nói không chừng có thể tìm được viên Chu Tước Hỏa Linh Quả thứ hai đấy.”

Một người nào đó thốt ra một đề nghị và những người khác ngay lập tức đồng ý.

“Anh Bảy, về chuyện lúc trước, khi chúng ta rời khỏi bí cảnh, nhóm anh em chúng ta sẽ cùng anh đòi công đạo."

Một người khác nhìn vẻ mặt kinh hồn bạt vía của Ly Thanh Kiếm, lạnh lùng nói.

Cảm nhận được sát khí của rất nhiều hoàng tử, Ly Thanh Kiếm rùng mình. Anh ta bây giờ đã không còn là Hỏa Linh Thể nữa rồi, những người này làm sao còn có thể sợ anh ta. Hơn nữa, cho dù những vị hoàng tử này đi ra ngoài không gây phiền toái cho anh ta, e rằng Thần Đế bệ hạ cũng sẽ không tha cho anh ta.

“Bác sĩ vào cùng với anh Mười Ba thì sao?”

Lúc này, có người phát hiện Đường Tuấn cũng đã đi rồi.

“Hình như anh ta cũng bị cụ tổ mang đi luôn rồi.”

“Tên này thật là may mắn, phỏng chừng là anh Mười Ba thơm lây, mới có thể được cụ tổ mang đi theo.”

“Không ngờ anh Tuấn không chỉ giỏi y thuật mà còn có ánh mắt rất tốt, thật sự có thể đi theo em Mười Ba.”

Một đám người cười nói, bọn họ đều cảm thấy Đường Tuấn rất may mắn khi đi theo Ly Thanh Trần.

Mà lúc này, ở trên đỉnh của siêu núi lửa.

Nhìn xuống dưới, từng dòng dung nham màu đỏ sậm đang cuồn cuộn chảy, tỏa ra nhiệt độ đáng sợ, hơi nóng khiến cho không gian có dấu hiệu biến dạng nhẹ. Ở giữa dòng nham thạch nóng chảy có một bệ đá. Ly Thanh Trần đang ngồi xếp bằng trên đó, mắt nhắm nghiền, đang hấp thu các tia lửa từ trong dòng nham tương.

Ông lão và Đường Tuấn đang lơ lửng trên đầu của Ly Thanh Trần, nhìn xuống.

“Cháu chào cụ tổ Chu Tước.” Đường Tuấn cung kính nói.

Anh vừa nghĩ trong đầu một cái thì Tiểu Kim trong huyệt thái dương và Tiểu Thanh trong linh hồn vội thu khí tức lại. Ông già trước mặt tuyệt đối là một trong cường giả đáng sợ nhất anh từng gặp, thậm chí còn mạnh hơn nhân vật trong Nguyệt Cung.

“Nhóc con đến từ Địa Cầu Nhất Mạch.” Ông lão nói.

Con ngươi của Đường Tuấn đột nhiên co rút lại, nhưng trong chốc lát đã trở lại bình thường. Anh cười, nói: “Cụ tổ Chu Tước, cháu không biết ông nói vậy là có ý gì."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui