Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Nguyên Lệ chế nhạo nói: “Nhà họ Nguyên của chúng tôi không gan dạ như chị. Chị là thánh nữ, đại diện cho Độc Cô Cung chúng ta, vậy mà lại cấu kết làm bậy với một người đàn ông xa lạ, cái này mới gọi là gan lớn.”

Sắc mặt Mộ Thanh tái nhợt, thân thể xinh đẹp khẽ run lên.

Cô ấy đột nhiên mỉm cười nói với Đường Tuấn: “Anh Dược, đi thôi. Tôi sẽ sắp xếp chỗ khác cho anh ở.”

Nguyên Lệ khó hiểu hỏi: “Chị Mộ Thanh, trong Độc Cô Cung đâu còn phòng trống.”

Mộ Thanh nói: “Ai nói không có. Trong cung điện của tôi có rất nhiều phòng, và chúng đều trống, sao không thể để anh Dược vào ở?”

Nói xong, Mộ Thanh mang theo Đường Tuấn, xoay người rời đi.

Nguyên Lệ sững người tại chỗ, đầu óc quay cuồng. Một lúc sau, cô ta tức giận mắng mỏ: “Đồ lăng loàn, nếu như tên đó thật sự vào ở trong chỗ chị ta, vậy sau này cho dù anh Vĩnh Phát kết hôn với chị ta, chẳng phải là đi lại đôi giày đã rách của người khác à. Chuyện này nhất định không bao giờ xảy ra.”

Cô ta muốn làm cho Mộ Thanh mất mặt, không ngờ Mộ Thanh sẽ dùng cách như vậy, ngược lại làm cho cô ta có chút lúng ta lúng túng.

Mộ Thanh là thánh nữ của Độc Cô Cung, đương nhiên cô ấy có một nơi ở riêng. Chỉ là cô ấy có tính cách lạnh lùng, rất ít người có thể vào được. Khi cô ấy đưa Đường Tuấn tiến vào trong đại sảnh, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp voan mỏng hiện lên một vệt ửng hồng. Đây là lần đầu tiên có một người đàn ông bước vào nơi ở của cô ấy.

Trong điện trang trí màu xanh lá cây nhạt, cho dù là rèm cửa, bàn ghế hay những đồ trang trí nhỏ khác cùng đều như thế, dường như Mộ Thanh rất có tình cảm đối với màu sắc này.

“Anh Dược, trước mắt mấy ngày này anh ở đây nhé. Trên đường đi đã xảy ra rất nhiều chuyện. anh Dược có thể nghỉ ngơi một lát. Tôi đi trình diện thầy đã.” Mộ Thanh dịu dàng nói.

Mặc dù Mộ Thanh biết Nguyên Lệ và những người khác đang nhắm vào cái gì, nhưng cô ấy cũng không thể tránh được. Độc Cô Cung hôm nay nhìn có vẻ như là do thầy của cô ấy cai quản, nhưng trên thực tế, rất nhiều trưởng lão sảnh trong đều âm thầm làm việc riêng, chuyện bằng mặt không bằng lòng vẫn thường xuyên xảy ra. Còn một số trưởng lão đại sảnh trong này thì lại dính dáng quá nhiều, nếu ra tay rất có thể sẽ làm ảnh hưởng đến nền móng của Độc Cô Cung. Thầy của cô ấy mặc dù là cung chủ, nhưng rất cố kỵ

Đặc biệt là nhà họ Nguyên của gia tộc Nhân Vương, khuynh hướng trở thành đệ nhất thế gia ở Độc Cô Cung. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng trong thời gian ngắn sẽ không phải là nhà họ Nguyên của Độc Cô Cung, mà là Độc Cô Cung của nhà họ Nguyên.

Vào lúc này, tại một nơi trong Độc Cô Cung.

Nơi này là một hồ nước khổng lồ, với đủ loại kỳ hoa dị thảo mọc ở ven hồ, còn có các loại dị thú đi tới đi lui. Một ông già, râu tóc bạc trắng đang ngồi câu cá trên chiếc cầu đá ven hồ, khuôn mặt nhăn nhúm như vỏ cây khô, đôi mắt khẽ nhắm lại như đã chìm vào giấc ngủ.

Nguyên Vĩnh Phát đến gần bên hồ, dừng ở phía sau không xa ông lão, cung kính chào: “Cụ tổ.”

“Ừm.” Giọng nói mơ hồ của ông lão vang lên, nếu không cẩn thận nghe có lẽ sẽ không nghe được.

Nguyên Vĩnh Phát nói: “Cụ tổ, Mộ Thanh mang về một người, nói là sẽ tham gia khảo hạch tuyển chọn trưởng lão sảnh trong."

Ông ta khẽ mở mắt, nhìn về phía hồ nước trước mặt, nói: “Tham gia thì tham gia, cũng không phải chuyện lớn. Trong số các trưởng lão sảnh trong, họ Nguyên của chúng ta chiếm ba mươi phần trăm, cho dù có nhiều người nữa tham gia cũng chả ảnh hưởng gì đến tình hình chung cả.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui