Đường Tuấn tự hỏi một chút rồi nhận lấy lệnh bài, để lại phương thức liên lạc cho Đinh Mạnh Phúc. Phái Bát Quái là môn phái từ xa xưa của nước Việt Nam, đệ tử của phái này nhiều không đếm xuể, có thể nói là trải rộng ở các ngành nghề, phát triển nhiều năm như vậy nên đã âm thầm hình thành nên một thế lực đặc biệt. Không chỉ là phái Bát Quái mà bất cứ môn phái và thế gia võ đạo nào cũng như thế cả, chỉ là có hiện rõ cho mọi người thấy hay không mà thôi.
Thấy Đường Tuấn đã nhận lấy, Đinh Mạnh Phúc lộ ra nụ cười, tán gẫu thêm vài câu rồi rời đi trước cùng với Phạm Tĩnh.
"Sư phụ, sao người lại có thể đưa lệnh bài cho cậu ta chứ?" Sau khi đi ra khỏi khe núi, Phạm Tĩnh mới khó hiểu mà hỏi. Thân là đệ tử của phái Bát Quái, anh rất rõ ý nghĩa của lệnh bài đó. Cả phái Bát Quái chỉ có mười khối lệnh bài này nên nó đương nhiên không bình thường như là Đinh Mạnh Phúc nói, nó đại diện cho một loại thân phận. Có được khối lệnh bài này sẽ có được một nửa quyền lực như là những người cấp cao của phái Bát Quái, có thể ra lệnh cho đệ tử phái Bát Quái làm việc. Mà hiện nay, trên cả nước đã có hơn một ngàn phòng tập võ của phái Bát Quái, chỉ vậy thôi đã có thể thấy được khối lệnh bài đó lợi hại cỡ nào rồi.
Đinh Mạnh Phúc nhìn Phạm Tĩnh, không trả lời mà hỏi ngược lại: "Con hận cậu ta ư?"
Phạm Tĩnh không nói ra nhưng biểu cảm trên mặt đã thể hiện rõ rồi.
Đinh Mạnh Phúc nói: "Muốn báo thù thì trở về chăm chỉ luyện võ công đi. Đường Tuấn không phải là người bình thường, thiên phú võ thuật của cậu ta là thứ mà cuộc đời này thầy rất ít gặp được. Có lẽ chỉ có mấy người như chân nhân trẻ tuổi Hồng Lĩnh hay chú tiểu câm điếc của chùa Ba Vàng mới có thể đủ để so sánh."
Phạm Tĩnh khiếp sợ, chân nhân trẻ Hồng Lĩnh và chú tiểu câm điếc trong miệng Đinh Mạnh Phúc đều là tông sư thiếu niên cấp bậc cao thủ, những người đó hầu như đều là thăng cấp cảnh giới Chân Khí ở tuổi ba mươi, thiên phú quái dị như thế thì Đường Tuấn dựa vào cái gì mà đi so sánh với bọn họ chứ.
"Ha ha. Con đừng có mà không phục." Làm sao Đinh Mạnh Phúc không hiểu đệ tử mình đang suy nghĩ cái gì chứ, ông nói: "Hôm nay thầy tặng cho cậu ta lệnh bài là để kết một cái duyên lành. Về phần, sau này sẽ như thế nào thì đã không phải là điều mà thầy có thể điều khiển được."
Ông vỗ vỗ bả vai Phạm Tĩnh, nói: "Ráng nỗ lực đi."
Đinh Mạnh Phúc vừa mới rời đi, Tần Nhu cũng nhanh chóng rời đi theo, cô không dám ở lại lâu, sợ Đường Tuấn sẽ đổi ý.
Đường Tuấn đi trở về chỗ Trần bá Phước, ánh mắt của mọi người nhìn anh đã không còn như lúc trước mà là mang theo sự sợ hãi và hâm mộ.
Trương Tuyền ngồi ở trên ghế, thân thể lui lui về phía sau sợ Đường Tuấn chú ý đến mình. Từ sau khi Đường Tuấn biểu hiện ra thực lực tông sư thì ông đã run rẩy đứng ngồi không yên, sau khi Đường Tuấn đánh bại được Đinh Mạnh Phúc thì ông ta đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Sợ cái gì thì cái đó sẽ tới.
Đường Tuấn đi thẳng đến trước mặt Trương Tuyền nói: "Sư phụ Trương Tuyền, Hồ Tam là ông kêu đúng không?"
Trương Tuyền mở miệng muốn phủ nhận nhưng dưới ánh mắt chăm chú của Đường Tuấn thì không dám mở miệng ra nói.
"Ha ha." Đương Tuấn cười lạnh một tiếng, sát khí từ trong mắt toát ra.
"Tha mạng! Xin tông sư tha mạng!" Trương Tuyền không dám ngồi nữa, quỳ xuống trên mặt đất.
"Bây giờ mới biết xin tha mạng, trễ rồi!" Đường Tuấn đá vào trên người Trương Tuyền một cú, ông ta bay thẳng ra ngoài bảy tám mét, hôn mê bất tỉnh.
Đường Tuấn làm xong mới vỗ vỗ tay như là vừa mới dọn dẹp xong một đống rác rưởi. Anh không giết Trương Tuyền nhưng mà dùng một chút mánh khóe nhỏ để cả đời ông ta không bao giờ có thể thăng cấp lên tới cảnh giới Chân Khí. Loại trừng phạt này đối với Trương Tuyền mà nói, còn đau đớn hơn cả cái chết!
"Đường, Đường đại sư, chúng ta đi về trước thôi." Trần Bá Phước không dám nói nhiều một câu, chỉ có thể nơm nớp lo sợ hỏi han. Đồng thời ông cũng cảm thấy may mắn, may mắn là lúc ấy mình không bị ma quỷ ám vào người mà đi theo Trương Tuyền đắc tội với Đường Tuấn, nếu không thì kết cục của ông ta sẽ không khác gì so với Trương Tuyền.