"Lý Quang Huy ơi là Lý Quang Huy, ông tự cho là thông minh cả một đời, không nghĩ tới lần này lại sai thái quá như vậy sao. Tông sư ở ngay trước mắt lại không biết mà đi giao thiệp." Trần Bá Phước cười lạnh trong lòng.
"Tôi biết anh Đường Tuấn lợi hại nhất mà." Thẩm Mộng Nhu kéo tay Đường Tuấn, vẻ mặt vui vẻ mà nói. Trái tim thì vẫn còn đang đập thình thịch, lúc Đường Tuấn đánh nhau với Đinh Mạnh Phúc cô căng thẳng đến mức trái tim run lên.
"Trở về thôi." Đường Tuấn sờ sờ đầu cô gái, vẻ mặt nuông chiều nói.
Đoàn người quay lại khách sạn Phúc Lai, sau khi Đường Tuấn và Thẩm Mộng Nhu nói chuyện với nhau xong, Trần Bá Phước đến nói anh nghe mấy người Âu Dương Hồng Vũ, Hoàng Trung Sơn và Diệp Phi Vũ muốn gặp anh.
Đường Tuấn không từ chối, mấy người này đều là những ông lớn của các thành phố khác nhau, có tác dụng rất lớn đối với tương lai của anh.
Trong đại sảnh của khách sạn Phúc Lai, Đường Tuấn ngồi ở trên vị trí chủ, phía dưới là bốn người bọn Trần Bá Phước.
"Mấy người tìm tôi có chuyện gì?" Đường Tuấn thản nhiên hỏi.
Mọi người ngẩn ngơ, nếu như người nào mà không hiểu chuyện thì nhìn thấy Đường Tuấn sẽ nghĩ rằng anh chỉ là một sinh viên mới ra trường mà thôi, sẽ không ai để hai chữ tông sư và Đường Tuấn gắn với nhau cả.
Diệp Thiên Vũ là người có lai lịch cao nhất ở đây, cũng là người có nội công trong người, ông cung kính nói: "Đường đại sư, tôi tới tìm anh là vì muốn thảo luận với anh về cuộc đấu võ lần này. Võ công của Đường đại sư ở trong toàn bộ sân thi đấu là có một không hai, là người đứng đầu trong cuộc thi đấu quyền lần này. Dựa theo quy tắc thì Đường đại sư có thể đưa ra một yêu cầu cho chúng tôi."
"Ồ, cái gì cũng được ư?" Đường Tuấn cảm thấy rất hứng thú.
Diệp Thiên Vũ nói: "Đúng vậy."
Thật ra quy tắc này có tính hạn chế, ví dụ như không thể yêu cầu muốn lấy hết toàn bộ tài sản của đối phương, nhưng ai biết lần này lại mạo phạm phải một vị tông sư.
Đường Tuấn suy nghĩ một lát rồi nói: "Đúng là tôi có mấy chuyện phải làm phiền các vị ở đây."
"Xin Đường đại sư cứ nói." Diệp Thiên Vũ nói.
Đường Tuấn nói: "Qua một thời gian nữa, tập đoàn Nam Nhật sẽ thông báo cho ra hai loại thuốc mới, là thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ, tôi hy vọng các vị sẽ giúp tôi chuyện này."
Dù sao thì năng lực của Diệp Nam Nhật cũng có giới hạn, có thể phát triển thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ hết toàn bộ thành phố Vinh thì đã rất tốt rồi. Mà mỗi người ở đây thì dường như đều có thế lực và khả năng kinh tế không thua gì Diệp Nam Nhật, nếu có được sự trợ giúp của bọn họ thì nguồn tiêu thụ của dược phẩm sẽ tăng trưởng rất mạnh mẽ.
"Tập đoàn Nam Nhật." Ngoài trừ Trần Bá Phước ra thì những người khác đều nhìn thấy sự khiếp sợ và hoài nghi từ trong ánh mắt của nhau.
Đương nhiên là bọn họ đã từng nghe qua tập đoàn Nam Nhật rồi, có lẽ ở trong thành phố Vinh thì nó được coi là một trong ba công ty lớn hàng đầu, nhưng mà ở trong mắt bọn họ thì không là cái gì cả. Có thể ngồi ở chỗ này thì hầu như đều là ông lớn của một thành phố, thế lực phía sau lưng họ lớn mạnh hơn Diệp Nam Nhật rất nhiều. Nhưng mà một cái công ty không lớn không nhỏ như thế lại có được sự giúp đỡ của một vị tông sư, đó mới là điều khiến bọn họ khiếp sợ!
"Đường đại sư, không biết quan hệ của anh với Diệp Nam Nhật là?" Diệp Thiên Vũ dò hỏi.
Đường Tuấn thản nhiên nói: "Thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ là sản nghiệp của tôi, các người chỉ cần biết như vậy là đủ rồi."
Những người khác đã hiểu rõ trong lòng, thực lực của tông sư như thế nào bọn họ là người rõ ràng nhất. Có thể nói sau lưng một vị tông sư là các mối quan hệ rắc rối khó gỡ cuộn lại với nhau, rất nhiều tập đoàn công ty lớn không tiếc nuối mà tặng cổ phần cho một vị cao thủ tông sư để nịnh bợ, cầu xin sự che chở!
"Nếu đây là yêu cầu cầu của tông sư, tôi chắc chắn sẽ nghe theo." Diệp Thiên Vũ suy nghĩ một lát rồi đồng ý. Những người khác cũng gật đầu, duy trì ủng hộ, hai loại thuốc mới được đưa ra thị trường đối với bọn họ chỉ là một việc nhỏ, đương nhiên họ sẽ không vì một chuyện cỏn con này mà đi đắc tội với một vị tông sư.