Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Lúc này, người đàn ông già kia cầm một bức hình lên, so sánh với Đường Tuấn một lúc mới nói: “Chính là mày giết đồ đệ của tao hả?”

Đường Tuấn không giải thích. Ông ta hừ lạnh một tiếng, vò nát tấm hình vứt đi. Tấm hình rất nhẹ, căn bản cũng văng đi không xa. Nhưng trong tay lão già kia, khi tấm hình văng đi lại phát ra âm thanh vun vút xé toạc không khí, tốc độ rất ư là kinh khủng. Người luyện võ thường có một câu hay nói như sau, trong võ công chỉ có duy nhất nhanh là không cách nào có thể khống chế nó được! Mặc dù đây cũng chưa hẳn là chân lý, nhưng khi tốc độ đạt tới một mức độ nào đó thì chỉ tờ giấy mỏng cũng có thể giết người. Đây chính là thủ pháp “phi hoa phi lá cũng có thể giết người” đó!

Mấy tên thuộc hạ của Trần Bá Phước sớm đã bị doạ đến mặt trắng bệch.

Nhưng Đường Tuấn chỉ nhăn mày một cái, chộp được bức hình kia thong dong như chụp một phiến lá bay trong gió vậy.

Bức hình kia là một tấm ảnh màu, người trong tấm ảnh đó vừa hay là Đường Tuấn, nhìn địa điểm hình như là lúc đấu võ trong khe núi chụp lại thì phải.

“Người trong hình là mày phải không?” Lão già trông có vẻ điên khùng hỏi.

“Là tôi.” Đường Tuấn gật đầu.

“Tốt lắm! Vậy thì không sai rồi, dám giết đệ tử của ông đây, vậy thì mày đền mạng cho nó đi!” Lão già điên cười lạnh, để lộ ra một hàm răng vàng khè, khiến người ta cảm thấy bị uy hiếp. Khí thế của lão già trước mặt này thay đổi rồi, không còn dở dở điên điên nữa, mà dường như biến thành quỷ hồn đoạt mạng rồi!

Lời nói vừa nói ra, lão già đã di chuyển. Cơ thể ông ta phi về phía Đường Tuấn, động tác này có chút giống với Thiết Sơn Khoá của Bát Cực Quyền, nhưng lại hiểm hơn Thiết Sơn Khoá mấy lần, một khi đụng vào, có khi có thể thổi bay một con xe.

“Có khi nào ông ta là sư phụ của Hồ Tam không, cái vị tông sư điên khùng kia!” Trong lòng Đường Tuấn thầm nghĩ, đồng thời cũng mạnh mẽ dịch chuyển thân thể, tránh đi chiêu thức của lão già kia.

Bùm!

Một cú này của lão già kia lại đập lên chiếc xe Benz kia, mạnh mẽ hất bay con xe, lại còn lăn lộn văng xa mấy mét. Cũng may người trong xe đã chạy ra ngoài hết rồi, nếu không, dưới cú va chạm vừa nãy tuyệt đối không còn nổi đường sống.

“Mày trốn nổi không con?” Lão già điên căn bản không định buông tha cho Đường Tuấn, tiếp tục đánh tới.

“Ông ta là vị tông sư điên, sư phụ của Hồ Tam!” Lúc này, Trần Bá Phước cùng đám người Thẩm Ngọc Nhu cũng chạy tới dãy xe đầu tiên, Trần Bá Phước nhìn thấy lão già điên này thì thất thanh kêu lên.

“Tông sư điên!” Trong mắt Trường Tuyền hiện lên một tia khoái trá, trong lòng liên tục hô lên: “Giết Đường Tuấn, giết Đường Tuấn đi.”

“Đại ca Trần, lão già điên này rốt cuộc là ai vậy, lẽ nào còn đỉnh hơn cả đại sư Đường sao?” Có thuộc hạ thấy Trần Bá Phước thế này bèn không hiểu mà hỏi thăm. Nét mặt Trần Bá Phước nhăn nhó gật đầu, nói: “Lão già điên này mấy năm trước mới đột phá lên cảnh giới tông sư đó! Nghe nói, ông ta từng đánh một vị tông sư bị trọng thương, cuối cùng không trị mà chết. Mặc dù, đại sư Đường cũng là tông sư nhưng dù sao tuổi tác vẫn còn nhỏ quá, lăn lộn trong cảnh giới tông sư vẫn chưa bao lâu. Thực lực của lão già điên này không phải loại như Đinh Mạnh Phúc mới phi thăng lên cảnh giới tông sư có thể so sánh được. Lần này sợ rằng đại sư Đường gặp phải khó khăn rồi!”

Trong lúc mấy người nói chuyện với nhau, Đường Tuấn và vị tông sư điên kia đã bắt đầu đọ chiêu. Giao thủ giữa hai người cực kì kịch liệt, hầu như chiêu nào chiêu nấy cũng đấm vào sâu trong máu thịt, lão già điên đó như người không có cảm giác đau vậy, Đường Tuấn đánh lên người ông ta ngược lại còn cảm thấy tay mình đau. Hai người giao thủ với nhau tạo ra vô số những chân khí vô hình khiến cho con đường vốn đã khấp kha khấp khểnh càng hư hỏng nặng hơn nữa, đất đá bắn tung toé, cỏ cây bên đường đều bị lật hết cả lên. Nếu như để người thường nhìn thấy cảnh này, sợ rằng sớm đã bị doạ cho sợ vỡ mật. Cái khung cảnh chỉ có thể xuất hiện trên phim ảnh, giờ lại xuất hiện một cách chân thực ngay trước mắt, quả thực đủ để bóp méo tam quan của người thường.

“Khiếp quá đi! Đây chính là thực lực của cảnh giới tông sư sao?” Trường Tuyền tự lảm nhảm một mình, trên mặt còn mang theo biểu cảm khủng hoảng, kinh ngạc. Ông ta vốn tưởng rằng với trình độ tu vi luyện công hoá khí của mình có thể tiếp được vài chiêu của Đường Tuấn, lại không ngờ rằng trước đây Đường Tuấn vẫn chưa bày ra toàn bộ thực lực của bản thân. Nếu như biết được sức mạnh của tông sư oách xà lách thế này, ông ta tuyệt đối không dám nghĩ tới việc trách móc nửa lời.

“Chết! Nó nhất định phải chết!” Trương Tuyền nắm chặt tay thành hình nám đấm, răng cắn chặt đến phun máu. Ông ta biết rõ bản thân cả đời này cũng không thể báo thù Đường Tuấn được, chỉ có thể ném đá giấu tay, trút giận nỗi hận trong lòng.

Mà đám người Trần Bá Phước cũng nghiêm túc xem đến cùng cực, đến thở mạnh một cái cũng không dám.

Thẩm Ngọc Nhu lại nhăn mày, biểu cảm lo lắng, giống như tự mình cổ vũ người ta vậy: “Anh Đường Tuấn, nhất định phải thắng đó.”

Trần Bá Phước ngược lại lắc đầu, thực lực của vị tông sư điên này so với Đinh Mạnh Phúc sợ rằng còn đáng sợ hơn gấp vài lần, Đường Tuấn muốn thắng được ông ta là chuyện không thể nào. Những người có mặt ở đó, sợ rằng chỉ có mình Thẩm Ngọc Nhu có niềm tin vào Đường Tuấn thôi.

“Chuẩn bị trước đi, nếu như lão già điên kia chút nữa có định làm việc gì gây ra bất lợi cho đại sư Đường, chúng ta liền ra tay!” Trần Bá Phước nghĩ một chút, sau đó mặt mày nghiêm lại đầy uy hiếp nhìn thuộc hạ xung quanh nói. Khó khăn lắm mới có thể lôi kéo mối quan hệ với một vị tông sư, ông ta không thể để người khác phá hoại được! Đường Tuấn có thể thua, nhưng không thể chết!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui