Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Nghe Hỏa bà nói, trong lòng Đường Tuấn giật nảy mình.

Bà lão này tuyệt đối là cường giả cùng cấp bậc với Hoàng Triều Thần Đế, chủ điện Độc Cô Cung, chỉ cần trong lúc vô tình phát ra khí tức cũng làm cho anh gần như không sinh ra ý niệm phản kháng trong đầu. Càng làm cho anh kinh hãi chính là, bà lão này lại là vì Thần Văn mà đến.

“Tiểu đạo hữu, cái Thần Văn này của cậu cho tôi như thế nào?” Bà lão nhìn Đường Tuấn, trên gương mặt già nua lộ ra một nụ cười, chỉ là thoạt nhìn chẳng những không làm cho người ta có cảm giác thân thiết, ngược lại làm cho người ta cảm thấy càng thêm đáng sợ, đáy lòng phát lạnh.

Sắc mặt Đường Tuấn hơi trầm xuống, bỗng nhiên trầm mặc lại.

Tiên Thiên Thần Văn chữ "Diễm" này là do một vị cường giả Địa Cầu Nhất Mạch lưu lại ở lục địa Man Hoang, có ý nghĩa đặc thù. Nếu như mất đi trên tay anh, vậy thì chính anh không thể vượt qua được. Nhưng ở trước mặt cường giả bây giờ, anh căn bản trốn không thoát. Anh mà dịch chuyển tức thời, đối phương cũng sẽ dịch chuyển tức thời, không có một chút cơ hội.

Các chủ Diệp ở một bên thấy thế, trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười trào phúng, trêu ghẹo nói: “Dược Đường, cậu vẫn nên giao ra đi.”

Ông ta lại nói với Hỏa bà: “Hỏa bà tiền bối, người này cảnh giới tuy thấp, nhưng thực lực lại vượt xa cảnh giới, quả thực quỷ dị. Tôi hoài nghi trên người cậu ta có vật quý khác, thậm chí không chỉ có một cái Thần Văn. Tôi đề nghị Hỏa bà bắt cậu tiến hành lục soát hồn.”

Các chủ Diệp nói xong, sắc mặt Đường Tuấn lại thay đổi.

Bởi vì trên người anh quả thật còn có hai cái Tiên Thiên Thần Văn.

Các chủ Diệp thấy thế, tươi cười trên mặt càng thêm đắc ý, thầm nghĩ: “Thằng nhóc này chết chắc rồi. Cho dù lão quỷ Đan Thông tự mình đến, cũng không giữ được cậu.”

Hỏa bà cười nói: “Xem ra bảo vật trên người tiểu đạo hữu quả thật không ít, chuyến này lão thân xem ra không chạy đến vô ích.”

Tâm tình Đường Tuấn khẩn trương đến cực điểm.

Thần sắc Hỏa bà rét lạnh, nói: “Xem ra tiểu hữu không định tự mình giao ra, lão thân đành phải tự mình ra tay.”

Nói xong, bàn tay già nua của bà ta chậm rãi vươn ra. Chỉ là một động tác đơn giản, không gian đã bị phong tỏa hoàn toàn.

Sau một khắc, tay Hỏa bà bóp chặt cổ họng các chủ Diệp.

Đường Tuấn vốn thúc dục pháp lực muốn đánh cược trước khi chết, nhưng nhìn thấy cảnh này bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt khó hiểu nhìn Hỏa bà.

Các chủ Diệp đồng dạng giật mình, trên mặt ông ta còn lưu lại tươi cười, ánh mắt lại lộ ra khó hiểu cùng hoảng sợ, thanh âm khẽ run rẩy, nói: “Hỏa bà tiền bối, ngài có phải bắt nhầm người hay không. Tiên Thiên Thần Văn ở trên người thằng nhóc kia.”

Bàn tay của Hỏa bà mặc dù già và đầy nếp nhăn. Nhưng vừa bóp chặt cổ họng ông ta, thì các chủ Diệp cảm giác tất cả pháp lực của mình đều không thể thúc dục, tựa như thịt trên thớt, tùy ý để đối phương vuốt ve.

Hai mắt đục ngầu của Hỏa bà dần dần sáng ngời, nói: “Lão thân cũng sẽ không bắt nhầm người, dám đến quấy rầy giấc ngủ say của tôi, ông cũng phải chết.”

Chỉ thấy lòng bàn tay bà ta phun ra một đạo pháp lực, cả người các chủ Diệp hóa thành tro tàn. Đến chết, trong lòng ông ta vẫn tràn đầy khó hiểu cùng không cam lòng.

Thu hồi bàn tay, nụ cười trên mặt Hỏa bà càng thêm sáng lạn, đặc biệt là khi đánh giá Đường Tuấn trong mắt lại càng tỏa ra dị sắc, giống như tiểu hài tử đánh giá một món đồ chơi mới.

“Tiểu đạo hữu, cậu cũng nhìn thấy thủ đoạn của tôi rồi, hiện tại có thể đem Thần Văn giao cho tôi đi. Tôi có thể thả cậu bình yên rời khỏi hồ Hỏa Viêm.” Giọng điệu của Hỏa bà mang theo một loại hương vị không thể nghi ngờ.

Đường Tuấn thở dài, kiên định nói: “Xin lỗi. Tiên Thiên Thần Văn này là do tiền bối tộc tôi lưu lại, tôi không thể giao ra, nếu không thẹn với di chí của tiền bối tộc tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui