Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

"Như này là tôi sợ anh một lát nữa sẽ không nhịn được đau mà cắn lưỡi tự sát. Nếu như anh muốn dừng thì gật đầu là được." Đường Tuấn nói.

Thác Thành Long không nói lời nào, trên mặt cũng không hề có cảm xúc sợ hãi.

Đường Tuấn khẽ cười một tiếng, nói: "Hi vọng chờ đến lát nữa anh vẫn còn giữ được cốt khí thế này."

Bịch! Bịch! Bịch!

Đường Tuấn ra tay rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đâm xuống mấy huyệt vị trên người Thác Thành Long.


Vẻ mặt Thác Thành Long bình tĩnh, sau đó phát hiện không thấy đau đớn nào thù trên mặt lộ ra vẻ khiêu khích.

Quách Thịnh Minh và Diệp Nam Nhật đều lộ ra vẻ nghi ngờ, không biết Đường Tuấn đang định làm cái gì.

Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, sau đó vươn tay vỗ nhẹ trên mặt Thác Thành Long. Anh dùng sức rất nhẹ, giống như đang vỗ một đứa trẻ con.

"A a!" Thác Thành Long giống như bị cây chùy đánh trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị làm thịt.

"Sao rồi? Tôi không lừa anh chứ." Đường Tuấn cười nói. "Bác sĩ giỏi cũng đồng thời là một sát thủ giỏi. Họ biết cách khiến người ta chết một cách nhanh nhất, cũng biết cách để người ta sống không bằng chết!"

Thác Thành Long cắn răng kiên trì, trên người đã toát ra một tầng mồ hôi.

"Đây chỉ là bắt đầu." Đường Tuấn cười nói. Nhưng mà nụ cười này rơi vào trong mắt Thác Thành Long lại không khác gì ma quỷ.


Đường Tuấn lại lấy ra một cây châm nữa, bắt lấy bàn tay của Thác Thành Long, sau đó đâm vào tay anh ta từng chút một. Tay đứt ruột xót, mười ngón tay có quan hệ vô cùng chặt chẽ với cơ thể. Nhưng một ngón tay khi bị thương thì cảm giác đau đớn sẽ mạnh hơn một chỗ khác. Kim đâm vào ngón tay vốn dĩ là một hình phạt cực kỳ tàn khốc, lúc này cảm giác đau của Thác Thành Long lại bị Đường Tuần phóng đại thêm mấy lần. Loại đau khổ này khiến Thác Thành Long phải rống lên, trên người nổi đầy gân xanh, vẻ mặt dữ tợn thống khổ. Không đến mấy giây sau. Quần áo trên người Thác Thành Long đã bị mồ hôi thấm ướt, giống như thể vừa được vớt ra từ trong nước.

Chỉ nhìn thấy dáng vẻ này của Thác Thành Long, cả Quách Thịnh Minh và Diệp Nam Nhật đều thấy tóc gáy dựng đứng. Có thể làm cho cao thủ tập luyện Muay Thái cổ truyền lập ra dáng vẻ đau đớn như thế này, vậy thì loại đau đớn kia đã đạt đến cảnh giới không thể nghĩ đến. Mà lúc này, Đường Tuấn vẫn giữ nụ cười y như cũ, lấy ngân châm dài ba tấc xâm nhập vào chỉ tâm củ Thác Thành Long.

"Ưm." Thác Thành Long không thể chịu nổi nữa, chỉ có thể gật đầu không ngừng.

Đường Tuấn thấy thế, không khỏi lộ ra dáng vẻ tiếc hận, nói: "Đáng tiếc. Tôi còn tưởng được chơi thêm lúc nữa."

Thác Thành Long nghe vậy, suýt chút nữa thì ngất đi.

Anh nhổ hết tất cả ngân châm trên người Thác Thành Long. Cả người Thác Thành Long như bị rút hết sức lực. Nếu không hoài có xiềng xích giữ lại thì chỉ sợ là đã ngã thẳng ra đất. Dáng vẻ bây giờ so với cao thủ Muay Thái cổ truyền kiêu ngạo kia đúng là ngày đêm khác biệt.


"Bây giờ có thể nói rồi chứ. Ai sai anh đến đây?" Đường Tuấn nắm lấy cằm của Thác Thành Long.

Thác Thành Long vừa sợ hãi vừa oán độc nhìn Đường Tuấn, hận không thể xé nát anh thành từng mảnh. Nhưng vừa nghĩ đến loại đau khổ mới trải qua, anh ta lập tức thấy rùng mình.

Anh lắc đầu, nói: "Tôi chỉ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức. Có người đã chi ra 1,75 tỷ đô la mỹ để có được cáu mạng của Diệp Nam Nhật và hai phương thuốc trong tay ông ta. Về những chuyện khác thì tôi cũng không biết." Nói đến đây, Thác Thành Long đã đem cái người ra giá kia mắng thối đầu. Nói cái gì mà bên cạnh Diệp Nam Nhật không có cao thủ, nhiệm vụ vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng sự thật thì, đầu tiên có Quách Thịnh Minh với nội lực Đại Thành ngăn cản, sau đó lại có tên ma quỷ đang đứng trước mặt đây. Nếu như có thể chạy trốn, anh ta thề sẽ tìm được người kia, rồi bắt tên đó thử cảm giác bị châm phạt.

"Tổ chức? Tổ chức nào?" Đường Tuấn trầm ngâm hỏi. Thác Thành Long do dự, nhưng nhìn ngân châm lóe lên ánh sáng lạnh trong tay Đường Tuấn thì cắn răng nói: "Tổ chức của bọn tôi tên là Huyền Sát!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận