Đám người Thanh Phong vội vàng thối lui về phía sau, không dám tới gần phạm vi ba người chiến đấu, tránh bị liên lụy đến bản thân.
Bọn họ kinh hãi nhìn cảnh tượng ba người chiến đấu. Bởi vì tốc độ ra tay của ba người vô cùng nhanh, cho nên bọn họ đều chỉ có thể nhìn đến từng đợt dư ảnh, không có cách nào để xem được chuẩn xác.
“Đây là cuộc chiến thuộc về cảnh giới Động Hư! Không nghĩ tới, anh Thái Hạo thế mà đã đạt tới loại trình độ này. Đây đúng là vinh hạnh của Đại Diễn Các chúng ta.”
“Khi nào mình mới có thể có được thực lực giống như anh ấy đây.”
Vẻ mặt đám người mỗi người một vẻ, có vui mừng, có ngưỡng mộ.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một học trò của Đại Diễn Các thấp giọng nói với Thanh Phong: “Anh Thanh phong, người của Độc Cô Cung cũng đã tới rồi.”
Thanh Phong nghe vậy thì lộ ra vẻ mặt châm chọc, nói với một học trò mặc trang phục của Độc Cô Cung ở cách đó không xa: “Từ Minh, đại trưởng lão của Độc Cô Cung các cậu tới rồi. Cậu có muốn đi ra nghênh đón hay không?”
Tên học trò Từ Minh của Độc Cô Cung cười nhạo một tiếng rồi nói: “Anh Thanh Phong đúng là thích nói đùa. Kẻ đó không xứng đáng làm đại trưởng lão của Độc Cô Cung chúng tôi. Đợi đến lúc ra khỏi núi Vạn Thần, chúng tôi sẽ cùng nhau nói rõ với cung chủ, bãi bỏ vị trí đại trưởng lão của anh ta.”
Mấy học trò Độc Cô Cung đi theo Từ Minh cũng gật gù. Rõ ràng, bọn họ đã thảo luận qua với nhau về vấn đề này trước đó.
Trước khi tiến vào núi Vạn Thần, vị trí của mấy người Từ Minh ở trong Độc Cô Cung cũng chỉ có thể xem là ở mức trung bình. Nhưng hiện tại, có không ít học trò tinh anh của Độc Cô Cung đã bị Mị Sở Nhi giết chết, mà bọn họ ở trong núi Vạn Thần lại gặp được cơ may, đúng là mất cái này được cái khác, địa vị của bọn họ ở Độc Cô Cung giống như một bước lên mây, quyền lên tiếng tất nhiên cũng sẽ tăng lên. Nếu là trước kia, bọn họ nào dám nói ra những lời bất kính, xin bãi bỏ chức vị đại trưởng lão như thế này. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Ánh Trăng Lỡ Hẹn
3. Phong Tranh Ngộ
4. Hệ Thống Xuyên Không: Vương Phi Muốn Lật Trời!
=====================================
“Từ Minh, các cậu đừng có mà quá đáng.” Đúng lúc này, một giọng nói tức giận bỗng nhiên vang lên.
Ở phía sau đám người, Đường Tuấn, Mộ Thanh và Thu Linh đang đi về phía bọn họ. Người vừa rồi lên tiếng là Thu Linh.
“Hoá ra là chị Thu Linh. Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Dược Đường thân là đại trưởng lão của Độc Cô Cung chúng ta nhưng lại chưa làm được điều gì, cũng không hề màng đến danh dự của Độc Cô Cung, chỉ biết nịnh bợ thánh nữ Mộ Thanh. Loại người này sao có thể xứng đáng làm đại trưởng lão của Độc Cô Cung!” Từ Minh cười lạnh lùng.
Anh ta chỉ vào giữa không trung, nói: “Cô nhìn xem, anh Thái Hạo và anh Trảm Thiên Long, hai người bọn họ đã vì chúng tôi mà chiến đấu với Ma Thần nhỏ. Không lâu nữa, họ lập tức có thể giết chết Ma Thần nhỏ. Mà vị đại trưởng lão này của chúng ta, anh ta thì có bản lĩnh gì chứ? Nếu anh ta có được một phần mười bản lĩnh của anh Thái Hạo, tôi sẽ thu hồi lại những lời nói vừa rồi, cũng sẽ xin lỗi anh ta!”
Lúc nói chuyện, anh ta liếc mắt nhìn Đường Tuấn, khinh miệt nói: “Anh ta có bản lĩnh kia sao?”
Sắc mặt Thu Linh xanh mét, siết chặt tay.
Hiện giờ Thái Hạo đã là tu sĩ Động Hư Cảnh, nhưng bởi vì có liên quan đến thể chất Đại Diễn Thánh, cho nên nếu xét về lực chiến đấu thì đã mạnh hơn gấp mấy lần so với tu sĩ Động Hư Cảnh bình thường. Mà Đường Tuấn miễn cưỡng cũng chỉ là Hợp Thể Cảnh hậu kỳ, đừng nói đến việc có được một phần mười thực lực của Thái Hạo hay không, chỉ e đến cả so với đám người Thanh Phong cũng không bằng.
Đám người Thanh Phong thấy thế thì không khỏi lắc đầu bật cười, nói: “Từ Minh, cậu nói vớ vẩn cái gì thế. Vậy mà lại so sánh anh Thái Hạo của chúng tôi với anh ta. Thế chẳng phải là đang sỉ nhục anh Thái Hạo sao?”
Từ Minh nhanh chóng giải thích: “Anh Thanh Phong, chỉ là tôi làm một phép so sánh thôi. Anh ta muốn so với anh Thái Hạo sao? Đợi một trăm năm nữa đi.”
Lúc này Thanh Phong mới gật đầu vừa lòng. Anh ta nhìn về phía Đường Tuấn, nói: “Dược Đường, chớ nói Đại Diễn Các của chúng tôi không nói đến chuyện tình nghĩa. Đợi sau khi anh Thái Hạo của chúng tôi giết Tần Thiên, anh đi cùng với chúng tôi. Có anh Thái Hạo bảo vệ, anh cũng sẽ không đến mức bị chết ở trong núi Vạn Thần.”