Chất độc trên người của Tiểu Nam là do bị người khác hạ độc. Lúc đó, tên thiếu chủ đó đã bỏ ra rất nhiều công sức, hồi đó Tiểu Nam coi anh ta như anh trai ruột, ai ngờ rằng anh lại ra tay hạ độc với Tiểu Nam. Những lão già kia ngay cả một đứa bé gái chưa đến mười tuổi cũng không buông tha, nếu không phải tôi cùng Tiểu Nam trốn thoát khỏi bộ tộc người Mèo, e rằng bây giờ đã trở thành một đống xương trắng trong Vạn Trùng Động rồi!”
Hoa Tiểu Nam cắn chặt môi, dường như cũng đang nhớ đến chuyện năm đó. Nghe vậy, Đường Tuấn không khỏi liếc nhìn Hoa Tiểu Nam một cái, nói: “Không phải hai người có loại sâu cổ trùng có thể bị theo dõi sao?” Bà Độc buồn bực nói: “Tộc trưởng thì không cần phải hạ loại cổ như vậy.”
“Hóa ra là vậy.” Đường Tuấn nói. Hoàn cảnh của Hoa Tiểu Nam cũng có phần giống anh, đều là những người đã có người nhà một đi không trở lại.
“Tôi đã nói hết những gì có thể nói rồi, Đường tông sư, ý cậu thế nào?” Bà Độc cẩn thận lên tiếng.
Đương Tuấn thở dài và nói: “Bà và Tiểu Nam cứ sống ở biệt thự Green Garden này đi, nếu như người của bộ tộc Mèo thực sự tới đây thì tôi sẽ ra tay. Tuy nhiên, có thể tôi sẽ không có nhiều thời gian để ở lại đây.” Gương mặt của bà Độc bỗng nhiên lộ ra vẻ vui mừng, nói: “Cảm ơn Đường tông sư, cậu cứ yên tâm, lần này Vu Hàn đến đây không thuận lợi, dựa vào tính cách của anh ta thì anh ta không dám trở lại bộ tộc Mèo sớm như vậy. Tôi đoán rằng ít nhất trong hai tháng này chắc sẽ không có thêm người người nào từ bộ tộc Mèo đến nữa.”
Đường Tuấn khẽ gật đầu.
Lúc này, tại trụ sở của tập đoàn Thịnh Thiên, trong văn phòng làm việc Trần Bá Phước, Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai đang bàn về việc tham gia cuộc thi đấu lần này, bởi vì bọn họ đã hỏi về chuyện của Đường Tuấn, cho nên Trần Bá Phước không hề che giấu việc Đường Tuấn đã đạt đến tông sư cảnh giới Chân Khí.
Khi đang nói đến chuyện Đường Tuấn đã đánh bại Đinh Mạnh Phúc mới đột phá đạt đến thực lực của tông sư, Lý Quang Huy đứng bật dậy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc nói: “Ông không nhìn nhầm đấy chứ?”
Trần Bá Phước lắc đầu nói: “Chính xác tuyệt đối, lúc đó không chỉ có mình tôi có mặt ở đó, Âu Dương Hồng Phượng, Diệp Thiên Vũ và Hoàng Tường đều ở đó, bọn họ cũng sẽ không nhìn nhầm đâu.”
Cơ thể của Lý Quang Huy khẽ run lên nói: “Cậu ta vậy mà lại là võ đạo tông sư!” Thảo nào, chẳng trách lão Bạch lại đột nhiên thay đổi thái độ hóa ra là như vậy. Thật nực cười là tôi còn cho rằng cậu ta không biết tự lượng sức mình.” Ngược lại với sự kinh ngạc của Lý Quang Huy thì Lý Ngọc Mai cảm thấy ổn hơn rất nhiều. Cô hơi cau mày nói: “Cha, cho dù Đường Tuấn là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí thì đã làm sao?” Bây giờ thứ được đem ra so sánh không phải là sức mạnh cá nhân mà là sức mạnh về tài chính và quyền lực, dựa vào một mình anh ta thì có thể làm gì được nhà họ Lý chúng ta? Hơn nữa nhà họ Lý chúng ta đối với anh ta cũng coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ, lúc anh ta sa sút cũng là nhờ cha đã cho anh ta một công việc.”
Trần Bá Phước chỉ biết âm thầm lắc đầu khi nghe điều này. Lý Ngọc Mai quá ưu tú nên tự cao tự đại đến mức không thèm để người khác vào trong mắt. Với võ công của Đường Tuấn, nếu thực sự muốn ám sát nhà họ Lý thì cho dù là cả cái thành phố Vinh này cũng không có ai có thể ngăn cản được anh. Không phải là một người luyện võ, căn bản không thể biết được thực lực của tông sư cảnh giới Chân Khí mạnh đến mức nào. Những khẩu súng bình thường, trừ khi được bắn ở cự ly siêu gần, nếu không đã là tông sư thì đều có thể tránh được!
Lý Quang Huy nghe xong những lời này, sắc mặt đã tốt hơn một chút lên tiếng: “Không sai, cho dù Đường Tuấn có lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì cậu ta cũng chỉ có một mình, nhà họ Lý của tôi không sợ cậu ta, Nhưng…” Ông ta nhớ đến hôm đó ở đại học của thành phố Vinh đã sỉ nhục Đường Tuấn, nếu như đối phương là một người bình thường thì cũng chẳng có gì, nhưng bây giờ đối phương lại là một cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí. Ngay cả nhà họ Âu Dương, Diệp Thiên Vũ và Hoàng Tường cũng có ý muốn kết bạn với Đường Tuấn, điều này đã đủ để Lý Quang Huy xem trọng.
Phải biết rằng tiềm lực tài chính của ba công ty này gần như còn lớn hơn cả nhà họ Lý của ông ta, nếu Đường Tuấn có dã tâm muốn làm khó nhà họ Lý vậy thì sợ rằng tình hình kinh doanh sau này của nhà họ Lý sẽ bị đảo lộn. Nghĩ đến những điều này, Lý Quang Huy thở dài, hữu khí vô lực nói: “Ngọc Mai, một lát nữa gọi điện thoại cho Đường Tuấn, cứ nói buổi tối con và cha tới thăm cậu ta, muốn cùng cậu ta bàn bạc một số chuyện.”