Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Cô chớp chớp mắt với Hàn Tâm Tâm, giống như đang nói: “Nhìn kìa, giải quyết một phiền toái cho cô, chuẩn bị cảm ơn tôi như thế nào đi.”

Trương Kỳ đưa lệnh bài cho nhân viên văn phòng cửa sổ, nhân viên văn phòng đem lệnh bài bỏ vào trong một pháp trận nhỏ.

Nhất thời pháp trận tản ra một chùm ánh sáng, mấy chữ lớn chiếu ra trong ánh sáng đó: “Giảng viên cao cấp Đường Tuấn.”

Trương Kỳ nhìn mấy chữ này, tươi cười trên mặt nhất thời cứng đờ.

Toàn trường lặng như tờ.

“Anh ta vậy mà thật sự là giảng viên, hơn nữa còn là giảng viên cao cấp.”

Đầu của Hàn Tâm Tâm giống như bị va đập mạnh mẽ một phát, trong đầu ầm ầm vang vọng, cô ta vẫn không thể tin được.

“Anh ta làm sao lại là giảng viên cao cấp chứ?” Dáng vẻ của Trương Kỳ cũng hồn bay phách lạc.

Phải biết giảng viên cao cấp của học viện cũng chỉ có vài vị trí mà thôi, cho dù địa vị nào trong quận Đan Dương cũng vô cùng kính trọng, cho dù gia chủ của thế gia cũng phải tiếp đãi rất long trọng.

Những giảng viên cao cấp này gần như đều cỡ tuổi trung niên trở lên, nào có một Đường Tuấn trẻ tuổi như vậy.

Những người khác trong sảnh lớn cũng sửng sốt, dáng vẻ như thấy quỷ.

Lệnh bài nhận dạng là trung tâm y tế trụ sở chính chế tác, không liên quan tới hơi thở chủ nhân, gần như không có khả năng làm giả.

Cho nên bọn họ cũng không hoài nghi đó là đồ thật hay giả.

“Giám định như vậy xem như xong rồi hả?”

Lúc mọi người ở đây bất giác khiếp sợ, giọng nói bình tĩnh của Đường Tuấn vang lên trong sảnh lớn.

Trước cửa sổ, nhân viên phục vụ phụ trách giám định kia vội vàng lấy lệnh bài từ trong trận pháp ra rồi cung kính đưa cho Đường Tuấn nói: “Đã xong rồi.”

Đường Tuấn nhận lấy lệnh bài, nhân viên phục vụ kia nói tiếp: “Bởi vì bác sĩ Đường là giảng viên cao cấp, cho nên trung tâm y tế chúng tôi đặc biệt sắp xếp một sân nhỏ cho anh, tạm thời anh có thể ở đó.”

Dựa vào lệnh bài trong tay là có thể mở trận pháp của sân nhỏ ra.

Đường Tuấn nở nụ cười, xem ra vấn đề ở trọ cũng đã giải quyết.

“Làm phiền hai vị sư tỷ dẫn đường cho bác sĩ Đường.” Nhân viên phục vụ nói với Hàn Tâm Tâm và Trương Kỳ.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, bọn họ đều cảm thấy khuôn mặt có hơi nóng.

Bọn họ vốn dĩ muốn thấy Đường Tuấn bị sỉ nhục, nhưng không ngờ bây giờ ngược lại bọn họ lại trở nên lúng túng, thậm chí còn phải dẫn đường cho Đường Tuấn.

Có điều hai người bọn họ lúc này lại hận không thể nhanh chóng chạy khỏi đây, cũng không kịp suy nghĩ nhiều, bọn họ nhanh chóng mang theo Đường Tuấn rời khỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui