Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Hứa Tường Anh nghe vậy, đầu tiên ông ta sững sờ, sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ nói: “Sư huynh, anh nói thằng nhóc kia là cao thủ khí cảnh y đạo? Làm sao có thể? Anh ta mới mấy tuổi, tổ sư Quỷ Y Môn có khiếu hơn người, nhưng cũng vào lúc hơn bốn mươi tuổi mới lĩnh ngộ được tinh túy khí cảnh y đạo. Thằng nhóc kia làm sao có thể mạnh hơn tổ sư gia?” Vừa rồi ông ta chỉ lo gièm pha Đường Tuấn, vốn không có nghiêm túc nghe ý nghĩa trong lời nói của Lâm Trung Hiệp.

Lâm Trung Hiệp nghiêm nghị nói: “Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ. Quỷ Y Môn chúng ta chỉ là Trung y nhất mạch mà thôi, có thể nào ôm đồm thiên hạ? Cho dù Đường Tuấn còn chưa đạt tới khí cảnh y đạo, nhưng cũng chênh lệch không xa. Nhân vật như vậy đã không phải kẻ cậu có thể đối phó.”

“Sư huynh, vậy tôi phải làm sao bây giờ?” Hứa Tường Anh nuốt từng ngụm nước bọt, có hơi bận tâm hỏi. Nhưng ông ta đã hoàn toàn đắc tội Đường Tuấn, nếu Đường Tuấn so đo, dựa vào bản lĩnh khí cảnh y đạo của ông ta, chẳng phải nói thời gian còn sót lại của Hứa Tường Anh đều phải trôi qua trong nỗi lo lắng hãi hùng. Sư huynh Quỷ Y của ông ta cũng không thể hai mươi bốn tiếng đều bảo vệ ông ta.

Lâm Trung Hiệp khoát tay áo, hai đầu lông mày lộ ra vẻ ngạo nghễ nói: “Không sao! Anh ta tuy mạnh, nhưng tôi càng mạnh. Tuổi tác của anh ta quá nhỏ, bệnh nhân từng gặp từng chữa ngay cả một phần mười của tôi cũng không sánh nổi. Đây chính là khuyết điểm lớn nhất của anh ta, dựa vào đấy, tôi có đủ niềm tin có thể thắng anh ta. Chờ sau khi tôi thắng anh ta trong cuộc tranh tài y thuật, từ đó sẽ giúp cậu hóa giải mâu thuẫn, cậu không cần lo lắng.”

Hứa Tường Anh nghe vậy, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Nhóc con, chờ sư huynh tôi đánh bại anh, xem anh còn dám phách lối với tôi nữa không.” Trong lòng Hứa Tường Anh oán hận nói.

Lâm Trung Hiệp thấy thế, khẽ than một tiếng. Tính cách vị sư đệ này của ông ta thế nào, ông ta vô cùng hiểu rõ. Nhưng dù sao cũng là sư đệ của ông ta, bất trị thế nào nữa cũng không tới phiên một người ngoài như Đường Tuấn tới dạy dỗ. Ông ta đành mượn cuộc so tài y thuật này thay Quỷ Y Môn lấy lại chút mặt mũi đi.

Sau khi thấy Âu Dương Hồng Phượng, Đường Tuấn lập tức rời khỏi Mãn Giang Lâu. Về phần Ninh Đình Trung, anh ta chủ động ở lại muốn dẫn Âu Dương Hồng Phượng đi dạo một vòng. Khiến Đường Tuấn hơi kinh ngạc chính là Âu Dương Hồng Phượng vậy mà không từ chối.

Sương mù sáng sớm bao phủ cả núi Thanh Viên, tựa như một thiếu nữ vùng sông nước Giang Nam mặc váy dài lụa mỏng, có loại đẹp đẽ mông lung. Trên sân thượng biệt thự to lớn số một, cơ thể Đường Tuấn giương ra, có khi như du long, có khi như mãnh hổ, mọi cử động khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui. Anh đã là võ đạo tông sư, hiểu biết với võ thuật sớm đã vượt qua phạm vi người thường. Những màn diễn võ thuật trên tivi kia ở trước mặt anh lập tức giống như trò trẻ con, không có bất cứ khả năng nào so sánh.

“Cảnh giới Thần Hải.” Đường Tuấn thu tay lại, ánh mắt nhìn về phương xa, tự lẩm bẩm: “Đó rốt cuộc là cảnh giới gì?”

Xuất thân y thánh thế gia anh có thể trong ngẫu nhiên vượt qua nội kình, trực tiếp thăng lên cảnh giới Chân Khí đã là vận cứt chó lớn bằng trời, về phần cảnh giới Thần Hải thì với Đường Tuấn mà nói giống như một giấc mơ vậy.

“Chỉ dựa vào đánh quyền ngày qua ngày, thôn nạp tử khí phía Đông, thật sự có thể một ngày thăng lên cảnh giới Thần Hải sao?” Ánh mắt Đường Tuấn lộ ra vẻ hoài nghi. Võ đạo bây giờ của anh mọi thứ đều là tự mình hiểu được, vốn không trải qua học tập có hệ thống, càng không biết làm sao tiến thêm một bước võ đạo.

Đang lúc Đường Tuấn suy nghĩ, điện thoại anh đặt trên chiếc ghế cách đó không xa lại reo.

Bước chân Đường Tuấn di chuyển, vừa sải bước chính là khoảng cách mười mét!

“Đường Tuấn, cháu bây giờ có rảnh không?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói lo lắng của Diệp Nam Nhật.

Đường Tuấn nói: “Sao thế chú Diệp?”

Diệp Nam Nhật nói: “Công ty xảy ra chuyện. Vừa nãy người trong công ty gọi điện cho chú, nói thằng nhóc nhà họ Tề kia vậy mà triệu tập tất cả cổ đông tập đoàn Nam Nhật tiến hành cuộc họp, yêu cầu công ty công khai phương thuốc thuốc Thông Thần và bột Tuyết Cơ.”

“Tề Hưng?” Ánh mắt Đường Tuấn lập tức trở nên âm u nói: “Anh ta muốn làm gì?”

Trong giọng nói của Diệp Nam Nhật lộ ra vẻ hối hận nói: “Khoảng thời gian trước nhà họ Tề đã thông qua đủ loại con đường thu mua không ít cổ phần của công ty. Sau khi chú bị ám sát đã tạm thời giao công ty cho quản lý Thanh Phương, cháu cũng biết quan hệ Thanh Phương và Tề Hưng không tệ, không ngờ Tề Hưng vậy mà âm thầm chơi ngáng chân Thanh Phương. Là chú đánh giá thấp Tề Hưng, mới tạo thành họa lớn. Vì kế hoạch hôm nay, chỉ còn cách công khai năm 51% cổ phần trên danh nghĩa của cháu mới có thể xoay chuyển cục diện.”

Đường Tuấn vừa nghe, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng chớp lóe nói: “Chú Diệp, tạm thời chú đừng vội, như vậy chú đến công ty trước, sau đó cháu sẽ đến. Về phần có công khai cổ phần hay không chờ cháu đến rồi nói.”

Không phải vạn bất đắc dĩ, Đường Tuấn còn chưa muốn đứng trước sân khấu, như vậy quá gây chú ý cho người ta. Chưa đầy ba mươi tuổi đã nắm giữ tài sản riêng mấy tỉ của tập đoàn Nam Nhật, nếu thật sự công khai ra, chỉ sợ ngày hôm sau, toàn bộ thành phố Vinh, thậm chí tất cả trang đầu báo tài chính và kinh tế tỉnh Phú Yên cũng sẽ là anh.

Lúc này Diệp Nam Nhật cũng hơi bình tĩnh lại, trầm giọng nói: “Chú biết. Chú cố gắng ổn định bọn họ, cháu tranh thủ thời gian chạy tới đi.”

Nói xong, Diệp Nam Nhật lập tức cúp điện thoại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui