Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chỉ thấy Đường Tuấn đi về bọn họ, anh trở về thật nhanh, trong chớp mắt đã đến trước người bọn họ.

Đường Tuấn nhìn chằm chằm thú hoang cổ đại nói: “Đã mười nghì năm rời, nơi này cũng không có bao nhiêu linh khí cho mày bổ sung, pháp lực và sức mạnh tinh thần trong người mày chắc cũng không còn nhiều. Công kích vừa nãy của mình trông có vẻ mạnh mẽ, nhưng trong mắt của tao có hơi miệng cọp gan thỏ.”

Thú hoang cổ đại gằn giọng nói: “Thằng quỷ sứ, mày đang nói mê sảng gì đấy.”

Đường Thanh Dương và Diêm Quân Ngư cũng nghi ngờ không thôi, công kích vừa nãy cũng không giống như miệng cọp gan thỏ.

Đường Tuấn lạnh lùng nói: “Tao là bác sĩ, sức khỏe và tinh thần của may có vấn đề hay không, mày còn chưa gạt được tao.”

Diêm Quân Ngư nhìn về phía Đường Thanh Dương, vẻ mặt dò hỏi.

Đường Thanh Dương nhìn chằm chằm thú hoang cổ đại, một lát sau anh ta lắc đầu, tỏ ra bản thân không nhìn thấy.

Trong cảm nhận của anh ta, tinh thần của thú hoang cổ đại quả thực dồi dào, không khác sức mạnh phát ra từ trên người sói lang.

Diêm Quân Ngư thấy thế, không khỏi cười xì một tiếng: “Anh muốn để chúng tôi đi chịu chết?”

Đường Tuấn cười nhạt, nhìn về phía Đường Thanh Dương nói: “Anh xác định sao?”

Đường Thanh Dương ngẩn ra, trong lòng không khỏi có hơi bồn chồn.

Cho dù đáy lòng không bằng lòng thừa nhận, anh ta cũng hiểu rõ y thuật của Đường Tuấn mạnh hơn mình không ít.

Lúc này bị Đường Tuấn hỏi như vậy, anh ta ngược lại có hơi không tự tin.

Nhưng mặc cho anh ta cảm nhận hơi thở của thú hoang cổ đại thế nào cũng không cảm nhận ra được loại miệng cọp gan thỏ như Đường Tuấn nói.

Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Thanh Dương, trong lòng Đường Tuấn thở dài: “Y thuật của vị hành tẩu nhà họ Đường này sợ khó có thể tinh tiến.”

Mà sắc mặt của Diêm Quân Ngư cũng có hơi khó coi, cô ta cảm thấy nghi ngờ không thôi.

Khương Thuần giơ ngón tay cái với Đường Tuấn cách đó không xa, hơn nữa anh ta còn nói với Kinh Thiên Côn: “Bản lĩnh lay động lòng người của Tiểu Đường lợi hại quá, câu đầu tiên đã khiến trong lòng tên nhà họ Đường kia dao động.”

Thú hoang cổ đại bỗng nhiên rít gào một tiếng nói: “Bọn bây gây sự đủ chưa.”

Nó vừa dứt lời, một đạo sóng âm mang theo sức mạnh tinh thần bao phủ ba người.

Sắc mặt Đường Thanh Dương đột nhiên thay đổi, anh ta quát lên: “Diêm Quân Ngư, sức mạnh tinh thần tên này yếu hơn vừa nãy.”

Đường Thanh Dương dù sao vẫn là hành tẩu nhà họ Đường, nhân vật kiệt xuất đời này của nhà họ Đường, lúc này thú hoang cổ đại phát động sức mạnh tinh thần, anh ta rốt cuộc cảm nhận được một chút khác lạ, tuy rằng yếu ớt nhưng vẫn nắm giữ được.

Anh ta không nhịn được nhìn về phía Đường Tuấn thầm nói: “Sức mạnh tinh thần tên này mạnh cỡ nào?”

Lúc ở thành phố Hải Châu, anh ta thắp sáng sáu viên đá Ô Tinh, mà Đường Tuấn lại thắp sáng mười viên đá Ô Tinh, lúc đó anh ta đã biết sức mạnh tinh thần của Đường Tuấn ở trên anh ta, nhưng còn chưa tới mức mạnh mẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui