Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Đường Vân Tinh cao giọng cười to.

Tâm niệm của ông ta vừa động, một nguồn linh khí dồi dào trong tiểu thế giới truyền tới rồi rưới vào cơ thể ông ta, pháp lực tiêu hao khi chiến đấu của Đường Vân Tinh đã hồi phục lại ban đầu trong nháy mắt, trạng thái đạt tới Đỉnh Phong.

Đường Vân Tinh đắc ý nói: "Nhóc con, cho dù có hao tổn thì bọn tôi cũng sẽ khiến cậu hao tổn tới chết."

Ông ta ngưng luyện tiểu thế giới mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, không có thiên địa chi lực.

Thế nhưng mấy trăm năm qua Đường Vân Tinh bỏ không ít bảo vật vào trong tiểu thế giới, lúc này rút đi một phần cũng có thể làm được.

Hải Tây Sơn và Diêm Hồng cũng khẽ rục rịch trong lòng, tiểu thế giới mới là con bài tẩy lớn nhất của bọn họ.

Chỉ cần không bị chết trong chớp mắt thì bọn họ có thể liên tục duy trì trạng thái Đỉnh Phong.

Về phần Đường Tuấn, trừ khi cũng ngưng luyện ra tiểu thế giới, không thì căn bản không có khả năng chống lại.

Mà Hợp Thể Cảnh ngưng luyện ra tiểu thế giới à, ba người bọn họ rõ ràng đã xem đây là chuyện không thể xảy ra rồi.

Ầm ầm ầm.

Trong tiểu thế giới của nhà họ Đường lại vang lên tiếng nổ rền vang liên tục.

Lần này là tam tổ và Đường Tuấn cùng chiến đấu.

Ba người cũng không vây công, mà dùng một loại hình thức đánh luân phiên.

Đường Vân Tinh đánh xong một đại chiêu, Hải Tây Sơn đuổi tới, sau đó là Diêm Hồng.

Bọn họ đã ra quyết định muốn dây dưa Đường Tuấn đến chết.

Sách lược của ba người trông có vẻ rất hữu hiệu, sau khi chiến đấu liên tục, sắc mặt Đường Tuấn càng ngày càng trắng bệch, sức đánh cũng càng ngày càng yếu, dường như có hơi lực bất tòng tâm.

“Thằng nhóc này đã là nỏ mạnh hết đà.” Trên mặt ba lão tổ lộ ra vẻ mừng rỡ.

Chẳng qua trong lòng cũng nặng trĩu, ba người bọn họ đã đánh mấy vòng, pháp lực cũng bổ sung nhiều lần.

Mà Đường Tuấn từ đầu tới cuối cũng chưa từng bổ sung, nhưng vẫn chiến đấu tới giờ, ý chí chiến đấu và sức mạnh kiên trì này khiến ba tổ lần nữa khiếp sợ.

“Tên này lỡ như đột phá cảnh giới Động Hư, ngưng luyện ra tiểu thế giới, đến lúc đó sức chiến đấu còn kinh khủng đến mức nào.”

Trong lòng Hải Tây Sơn nghĩ như vậy, ông ta tiến lên thế chỗ cho Đường Vân Tinh.

Lúc này pháp lực của Đường Tuấn có vẻ như đã tiêu hao hết, ngọn lửa lúc chớp lúc tắt tuôn trào trong khiếu huyết.

“Bắt lấy cậu ta, thần văn sẽ thuộc về chúng ta.” Nhìn thấy dáng vẻ của Đường Tuấn, trong lòng Hải Tây Sơn dao động.

Vốn dĩ bảo vật của gia tộc nhà họ Hải thất lạc trong Tiên cung, bây giờ thực lực của ông ta còn yếu ớt hơn Đường Vân Tinh và Diêm Hồng rất nhiều. Nếu như có được thần văn thì có thể bù đắp sự chênh lệch này.

Hải Tây Sơn thầm nghĩ như vậy, ông ta không tiêu hao pháp lực của Đường Tuấn từ xa như trước nữa, thân hình ông ta khẽ cử động, trong nháy mắt đã đến trước mặt Đường Tuấn, ông ta chưởng một chưởng đè Đường Tuấn xuống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui