Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Dưới sự dẫn dắt của ông lão Thiên Dũng, trưởng lão và đệ tử Vạn Diệu cung chậm rãi đi tới tháp Đăng Long, chuẩn bị tham gia hội tháp Đăng Long kế tiếp.

Triệu Huyền và Đường Tuấn đi cùng với nhau, anh ta khẽ chau mày, giữa hai hàng lông mày lộ ra vẻ nghi ngờ, không biết tại sao, sau khi rời khỏi Vạn Diệu cung anh ta luôn cảm thấy ánh mắt chưởng giáo và các trưởng lão nhìn mình rất kỳ lạ.

Ánh mắt này giống như đang nhìn một kẻ ngốc, tràn ngập sự đồng tình.

“Không phải mình là thiên tài Vạn Diệu cung sao?”

Trong lòng Triệu Huyền không khỏi nói thầm, rốt cuộc chưởng giáo và các trưởng lão làm sao vậy.

Anh ta dùng khuỷu tay chạm vào Đường Tuấn, thấp giọng nói: “Trương sư đệ, đệ cảm thấy anh đủ ưu tú chưa?”

Đường Tuấn không nói gì, bản thân cảm thấy tên nhóc này cũng rất tốt.

Nhưng dù sao cũng vừa mới lừa được Triệu Huyền, nên lúc này Đường Tuấn cũng không tiện đả kích anh ta nữa, hơn nữa quả thật thiên phú của Triệu Huyền không tồi, được xếp vào hạng hai trăm người trong tuyển chọn ban đầu của Vạn Tiên hội, giẫm vô số Thiên Kiêu dưới chân.

Mặc dù không biết tại sao tên nhóc này lại hỏi như vậy, nhưng anh vẫn trả lời: “Rất tốt.”

Triệu Huyền nghe vậy, trên mặt cũng ngạo nghễ cười, nói: “Vậy mới đúng chứ, mấy ngàn năm Vạn Diệu cung mới xuất hiện một thiên tài mà.”

Bất chợt, nụ cười trên mặt anh ta lại mất tinh thần, nói: “Vậy tại sao hội tháp Đăng Long sắp tới, chưởng giáo và các trưởng lão đều không đến bày tỏ chút nào cả.”

Đường Tuấn lập tức hiểu rõ, nhìn về phía chưởng giáo và các trưởng lão phía trước.

Suy nghĩ một lúc, Đường Tuấn nói: “Có thể bọn họ sợ áp lực của anh quá lớn, nếu nói nhiều thì thực lực của anh sẽ không phát huy được.

Không nói với anh là tốt cho anh, anh phải hiểu ý tốt của họ.”

Đường Tuấn chỉ nói một lời, anh đâu biết rõ chuyện của Vạn Diệu cung, nhưng không ngờ người nói vô tình người nghe lại có tâm. Triệu Huyền nghe xong, ánh mắt sáng ngời, vỗ mu bàn tay, nói: “Không sai, nhất định là như vậy.”

Anh ta càng nghĩ càng đúng, bỏ qua sự uất ức lúc trước, trên mặt lộ ra nụ cười sáng lạn.

Lúc này, ông lão Thiên Dũng và các trưởng lão cũng nghe được lời của Triệu Huyền, đều làm bộ không nghe thấy, vẫn có dáng vẻ không quan tâm.

Chỉ là trong lòng mấy người họ thở dài, Triệu Huyền ơi là Triệu Huyền, uổn cho cậu là Thánh Tử Vạn Diệu cung, kết quả không chỉ mù đường mà còn dễ bị lừa như vậy.

“Chưởng giáo, tôi thấy sau này tuyển Thánh Tử nhất định phải trải qua cửa ải tình người mới được.”

Kiếm trưởng lão truyền âm cho ông lão Thiên Dũng, đề nghị nói.

Trên mặt ông lão Thiên Dũng tràn đầy nghiêm túc nói: “Quả thật cần phải tăng cường phương diện tu hành này.”

Mấy trưởng lão khác cũng đều gật đầu, Triệu Huyền đã bị chơi xấu, nên nhất định phải cân nhắc cho thế hệ tiếp theo.

Gần một canh giờ sau, mọi người thông qua trận pháp dịch chuyển đi đến Long thành, tháp Đăng Long ở trong Long thành.

Đám người Đường Tuấn đứng trên không trung bên ngoài Long thành, nhìn cảnh tượng cách đó không xa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui