Sắc mặt Triệu Huyền rất khó coi, trước tiên nhìn Đường Tuấn, sau đó mới nhìn lại lối đi dẫn đến tầng thứ chín, nếu bây giờ anh ta trốn thoát thì xác suất không bị lạc sẽ lớn bao nhiêu.
“Trương Long sơn, mau giao long tức ra đi.”
Vào lúc này, tất cả các thần tử Thánh nữ đứng đầu trong Vạn Tiên đều ngừng đánh nhau, đồng loạt nhìn về phía của Đường Tuấn.
Người lên tiếng lúc này là một thanh niên mặc bộ đồ đen, trên tay cầm một thanh trường kiếm màu đỏ ngòm, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Tu La Thần Tử, người đầu tiên trong Huyền Vũ tinh vực.
Những người khác cũng có vẻ mặt không khác mấy, giống như thể bọn họ nghiễm nhiên coi Đường Tuấn như một con cừu non đang đợi giết thịt.
“Ha ha ha, Đạo Nhất, không ngờ đến hai chúng ta đánh nhau hơn nửa ngày mà vẫn chẳng được gì, ngược lại lại để cho tên tiểu tử hỗn đản này được lợi. . Truyện Điền Văn
Nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, tôi không biết sẽ có bao nhiêu người cười nhạo chúng ta đâu.”
Ngạo Vấn Thiên cười lớn, nhưng trên mặt vẫn không có biểu hiện tức giận gì vì bảo vật bị đoạt mất cả, giống như thể thực sự cảm thấy rất buồn cười vậy.
Đạo Nhất nhìn chằm chằm vào Đường Tuấn, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhưng sau đó liền thu lại.
Long tức là món bảo vật mà ngay cả anh ta cũng muốn có, nhưng dù sao hai người cũng cùng xuất thân từ Kỳ Lân tinh vực. Nên nếu anh ta yêu cầu thì thực sự có chút không thể nào nói được.
Nếu như Đường Tuấn chủ động hiến cho anh ta, thì đương nhiên sẽ là tốt nhất.
Ngao Vấn Thiên khinh thường liếc mắt nhìn Đạo Nhất một cái, nói: “Đúng là tên gia hỏa đạo đức giả mà.”
Anh ta di chuyển thân rồng to lớn kia, con mắt rồng to lớn nhìn xuống Đường Tuấn, nghiêm nghị nói: “Trương Long Sơn, cho tôi long tức, tôi cam đoan sẽ để cho anh sống sót bước ra khỏi Long Lâu.”
Bầu không khí trong sân nhất thời trở nên vô cùng ngưng trọng, đại chiến sắp nổ ra hết sức căng thẳng.
Nếu như Ngao Vấn Thiên hay Đạo Nhất Thần Tử có được long tức thì không ai có ý kiến, nhưng bây giờ người đột nhiên xuất hiện lại có được long tức là Trương Long Sơn, một tên gia hỏa thậm chí còn không thể đánh bại được Hổ Tiêu.
Một người như vậy không có tư cách để có được loại bảo vật như long tức này không.
Một đám người ở Chu Tước Tinh Vực cũng đang xem cảnh tượng này, mấy người Ly Thanh Trần nhìn về phía Mộ Thanh đê chờ đợi quyết định của cô ấy.
Mộ Thanh suy tư một chút, thở dài nói: “Sau này nếu có thể giúp anh ta thì nê giúp một chút.
Nhưng phải cam đoan sự an toàn của mình là yếu tố đầu tiên.”
Đám người của Ly Thanh Trần giật mình, kinh ngạc nhìn Mộ Thanh.
Nếu như bọn họ không biết rằng Mộ Thanh đã thay thế tình cảm cho “Đường Tuấn” đã chết, chỉ sợ bọn họ sẽ nghĩ rằng Mộ Thanh vẫn còn quan tâm đến “Trương Long Sơn”.
Nhưng lúc này cũng không phải là lúc để hỏi thăm, mấy người đó chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Đường Tuấn liếc nhìn đám người ở trong sân, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, những người này đang coi mình là quả hồng mềm để bóp hay sao?
Không cần biết lý do là gì, long tức đã nằm trong tay anh, anh cũng không định cứ từ bỏ như thế này.
Đường Tuấn âm thầm thôi động pháp lực, chuẩn bị toàn lực chiến đấu một trận.
Cho dù những người này có là Thiên Kiêu của Trung ương Ngân Hà, thì anh cũng không hề sợ hãi một chút nào.