Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hình Diệu có chút không dám tin nhìn Đường Tuấn, lẩm bẩm nói. Cô ta chưa từng thấy y thuật của Đường Tuấn, trong lòng không tin Đường Tuấn có thể thắng được Quỷ y.
Đường Tuấn nói:
“Ha ha. Cô Hình nói cũng rất có đạo lý, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, ai cũng không nói chắc được.”
“Cố tình làm ra vẻ huyền bí. Hừ.”
Hình Diệu nói.
“Ha ha. Được rồi Vân, lần này là Lâm Trung Hiệp chủ động thách thức Đường Tuấn đó, được Quỷ y coi trọng như vậy, xem ra y thuật của Đường Tuấn cũng không tầm thường. Cháu đừng có coi thường cậu ấy.”
Hình Công Huy cười nói.
Hình Công Huy nhìn Đường Tuấn một lúc, sau đó sắc mặt nghiêm túc hẳn, nói:
“Lần này tôi đến thành phố Vinh, ngoài việc nghe buổi tọa đàm của Quỷ y ra, vẫn còn mục đích khác. Cậu nên biết là qua một thời gian nữa, đại hội y học cổ truyền của tỉnh Phú Yên chúng tôi sắp được tổ chức rồi chứ?”
Đường Tuấn gật đầu, Thẩm Dũng còn mời anh đến nữa. Cách ngày đại hội y học cổ truyền bắt đầu, cũng chỉ còn khoảng một tháng nữa mà thôi.
Hình Công Huy nói:
“Lần này tôi đến đây, là muốn tìm những người trẻ có chí hướng về y học cổ truyền để họ ở cạnh nhau, sẽ phát triển ngành y học cổ truyền của đất nước chúng ta.”
“Ồ.”
Đường Tuấn tò mò, nói:
“Nhìn không ra ông chủ Hình còn có đức độ như thế. Tôi còn cho rằng những người kinh doanh như ông chỉ biết làm ăn thôi chứ?”
Hình Công Huy sao lại không nghe ra ý châm biếm trong lời nói của Đường Tuấn chứ, cười khổ một tiếng rồi nói:
“Lúc trước đúng thật là tôi có ý nghĩ như vậy, cho rằng kiếm được nhiều tiền là chuyện lớn nhất của cuộc đời. Nhưng mấy năm trước tôi ra nước ngoài một chuyến, khiến tôi thay đổi rất nhiều quan điểm trước kia.”
Ông ta nhìn Đường Tuấn, nói:
“Ở nhiều nước phát triển, ngành y học cổ truyền của chúng ta ngay cả tư cách kinh doanh bình thường thôi cũng không có, có rất nhiều bác sĩ, thầy thuốc y học cổ truyền còn không bằng những người vô gia cư ở đó. Tôi đã từng tận mắt chứng kiến một đám người nước ngoài tay cầm gậy gộc đập phá cửa hàng y học cổ truyền. Bởi vì một ông cụ Đông y đã đánh gió cho một cô gái nước ngoài, mà người nước ngoài lại không hiểu loại hình y thuật này, cho rằng y học cổ truyền là thứ phản khoa học phản nhân loại.”
Khóe môi ông ta cong lên giễu cợt, nói:
“Còn trong nước thì, người dân trong nước lại coi y học phương Tây là bảo vật vậy, còn đối với y học cổ truyền tinh hoa của nước ta thì lại không tin tưởng, cũng cho rằng y học cổ truyền là phong kiến, là mê tín dị đoan. Hơn nữa không chỉ trong lĩnh vực y học cổ truyền thôi đâu, các lĩnh vực khác cũng đều như vậy. Con gái Việt Nam thà bằng lòng gả đến những nơi khỉ ho cò gáy của Châu Phi, chứ không chịu gả cho người Việt, dường như gả cho người nước ngoài là một chuyện rất vinh quang vậy. Bởi vì những nơi đó có rất nhiều chính sách hỗ trợ cho người nước ngoài.”
“Nơi đây là Việt Nam, là lãnh thổ của riêng người Việt Nam mình. Nhưng bây giờ người dân trong nước lại sính ngoại đến mức mù quáng luôn rồi.”
Nói đến đây, sắc mặt