“Đường Tuấn, dù lần này cuộc so tài của cậu và Quỷ y có như thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn hy vọng cậu có thể đứng cùng một chiến tuyến với tôi, đóng góp một phần cho y học cổ truyền.”
Hình Công Huy nói một cách kính nể.
Đường Tuấn im lặng một lát rồi nói:
“Ông chủ Hình, ông cứ nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt đi đã.”
Mặc dù lời nói của Hình Công Huy khiến người nghe sóng lòng trào dâng, hận không thể ngay lập tức cùng ông ta đi cống hiến một phần. Nhưng Đường Tuấn đã không còn là đứa trẻ lên ba, anh có năng lực suy nghĩ độc lập, Hình Công Huy chỉ coi như mới gặp anh có một lần, chỉ dựa vào mấy câu nói mà nói hết cho người khác biết. Đường Tuấn đâu có ngốc đến mức đó.
“Đường Tuấn, cậu nghĩ kỹ một chút. Nếu như cậu bằng lòng, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi. Chỉ cần là chuyện có lợi cho y học cổ truyền, tôi sẽ dốc hết sức giúp cậu.”
Hình Công Huy nói.
Đường Tuấn gật đầu, dặn dò Hình Công Huy cần phải chú ý một số chuyện, sau đó dẫn Mộ Dung Lan ra khỏi phòng bệnh.
“Thật ra đề nghị của Hình Công Huy cũng được, cũng coi như cùng chí hướng với anh, tại sao anh không đồng ý chứ?”
Mộ Dung Lan hỏi.
Ánh mắt Đường Tuấn sâu thẳm, lắc đầu, nói:
“Chỉ là cảm thấy có chút kỳ lạ. Chỉ là mới lần đầu gặp mặt ông ta đã không nhịn được mà nói kế hoạch của ông ta cho tôi. Mặc dù rất được lòng người, nhưng luôn mang lại cho người khác cảm giác không thật.”
Sắc mặt anh nghiêm túc lại, nói:
“Lãng phí thời gian của tôi cũng không sao, nhưng y học cổ truyền thực sự không chịu nổi phong ba bão táp này. Nếu Hình Công Huy có ý đồ khác thì sao, đến lúc đó tôi ngược lại trở thành tội đồ nối giáo cho giặc. Bây giờ có quá nhiều người hy vọng y học cổ truyền bị đào thải kia kìa.”
Cho dù là ở trong nước hay ở ngoài nước, vẫn còn rất nhiều người có ác ý với y học cổ truyền. Người dân trong nước coi y học cổ truyền là phong kiến là mê tín dị đoan, còn người nước ngoài lại cho rằng y học cổ truyền là thủ đoạn lừa lọc chưa được khoa học kiểm chứng. Vì thế, y học cổ truyền ngày nay rất khó đi lên.
Mộ Dung Lan hiểu những gì Đường Tuấn nói, ông ngoại của cô ấy Hoa Đình Phong cũng là một người rất nổi tiếng trong giới y học cổ truyền, từ nhỏ đã nghe quen tai, nhìn quen mắt nên rất yêu thích y học cổ truyền. Tuy nhiên, ngay cả cô cũng không thể không thừa nhận, tình trạng hiện tại của y học cổ truyền mà Đường Tuấn nói, rất xót xa, nhưng lại rất thực tế.
Mộ Dung Lan nghĩ một lúc, rồi nói:
“Nếu Hình Công Huy thật sự có ý đồ khác, thì anh tốt nhất nên chú ý đến ông ta nhiều một chút.”
“Ồ?”
Đường Tuấn có chút ngạc nhiên.
Mộ Dung Lan nói:
“Anh không ở trong hệ thống y tế nên không biết rõ. Mặc dù Hình Công Huy là ông trùm bất động sản tỉnh Phú Yên, nhưng mấy năm mục tiêu làm ăn quan trọng của ông ta bắt đầu thay đổi. Chỉ tính riêng hiệu thuốc y học cổ truyền và bệnh viện mà ông ta đã đầu tư cũng đã lên tới mười nhà rồi, bắt đầu có quy mô nhỏ rồi. Nếu như ông ta thật sự muốn chấn hưng y học cổ truyền, thì những hành động này đương nhiên là chuyện tốt, nhưng nếu như ông ta có ý đồ gì khác, đến lúc đó kéo theo một dây, sợ là sẽ ảnh hưởng rất lớn đến y học cổ truyền. Ngay cả đại hội y học cổ truyền lần này của tình Phú Yên cũng vậy, ông ta cũng đã đầu tư vào rất nhiều tiền.”
“Như vậy à.”
Đường Tuấn trầm tư nói.
Hai người vừa đi ra khỏi bệnh viện, thì có 3 chiếc xe hơi đỗ lại. Có một đám người nam nữ có, già trẻ có, tất cả đều mặc đồng phục bước ra từ trong xe.