Chương có nội dung bằng hình ảnh
Đường Tuấn lắc đầu, anh mới vừa tới đại thế giới Thiên Hoang không lâu, ngoại trừ Hoang Vô Dục và Hoang Thái Tức vừa đánh nhau với anh cách đây không lâu, thì anh đều không biết rõ những người của cửu mạch này, cùng với các thành viên khác của bộ tộc cổ hoang thú.
"Anh ta rất mạnh sao?" Đường Tuấn hỏi.
Hoang Vũ gật đầu, trầm giọng nói: "Rất mạnh."
Sau đó Hoang Vũ nói lại một lượt về chuyện Hoang Võ Cực muốn ra tay với Hoang Dược Phi.
Cuối cùng cậu thở dài, nói: "Mặc dù Hoang Vũ Cực rất mạnh, nhưng cửu mạch của tôi cũng không phải không đối phó được. Quan trọng hơn là sau lưng anh ta có Hoang Vô Dục, Hoang Vô Dục xếp trong thế hệ trẻ tuổi tại bộ tộc cổ thú chúng tôi đây đã vượt qua mấy người, thực lực còn mạnh hơn cả cha tôi, chứ đừng nói anh ta còn đại biểu cho tam mạch. Cửu mạch của tôi thật sự bất lực khí đối diện với đổi thủ như vậy."
Nói xong lời cuối cùng, vẻ tuyệt vọng trên mặt Hoang Vũ càng hiện rõ hơn, cậu cắn răng, tàn nhẫn nói: "Cha tôi vốn dĩ định để cho em gái tôi chạy trốn, nhưng không ngờ rằng Hoang Vũ Cực lại đoán được, anh ta đang muốn ép buộc cửu mạch chúng tôi liều mạng với anh ta."
Đường Tuấn vốn dĩ còn tưởng rằng Hoang Võ Cực mạnh thế nào, sau khi nghe xong mới hiểu được hóa ra là đàn em của Hoang Vô Dục, anh vỗ bả vai Hoang Vũ nói: "Không cần đổ máu đâu, dẫn tôi đi xem, tôi giúp các anh giải quyết."
Cửu mạch đối xử với anh rất tốt, hơn nữa anh còn nhận ân huệ của Hoang Dược Phi, ít nhiều gì cũng phải giúp họ chút.
Hoang Vũ giật mình, hỏi: "Anh Đường, tu vi của anh đến đâu rồi?"
Đường Tuấn thành thật nói: "Động Hư Cảnh trung kỳ."
Hoang Vũ thở dài trong lòng, cùng đạt Động Hư Cảnh trung kỳ, Đường Tuấn là nhân tộc sao có thể so được với thú hoang cổ đại, đừng nói là Hoang Vô Dục, chỉ sợ ngay cả Hoang Vũ Cực anh cũng không bằng.
Có điều cậu thấy dáng vẻ nhiệt tình của Đường Tuấn, hơn nữa cậu cũng vội vàng muốn biết tình huống rốt cuộc thế nào rồi, thế là lập tức gật đầu, đồng thời nói: "Tôi dẫn anh Đường qua đó, nhưng anh Đường cũng đừng ra tay, mọi chuyện có cha tôi và mấy trưởng lão là đủ rồi."
Hoang Vũ sợ Đường Tuấn làm càng, khiến tình hình càng ngày càng tệ.
Đường Tuấn nhún vai nói: "Đến đó hẵng tính."
Trên đan hà, Hoang Tàng Phong và mấy trưởng lão bảo vệ Hoang Dược Phi ở phía sau, vẻ mặt u ám nhìn mấy người đối diện, trầm giọng nói: "Điền Diệu, ông tránh ra cho tôi!"
Mấy người đối diện mặc y bào màu xanh tây tạng, trong bóng đêm rất khó nhìn thấy, nương theo ánh trăng yếu ớt có thể nhìn thấy kẻ cầm đầu là một ông già mọc đầy mụn cơm rậm rạp, tóc thì thưa thớt tựa như túm một cái là có thể nhổ tất cả, thoạt nhìn vô cùng ghê tởm và hèn mọn.
Lão già kia cười hi hi, giọng điệu âm trầm nói: "Hoang Tàng Phong, dựa vào chút tu vi của ông không thể dọa được tôi đâu. Ngoan ngoãn để Hoang Dược Phi về đây, nếu không ông đây sẽ tự mình ra tay, nếu làm tổn thương đến con bé vậy đừng trách ông."
"Mạch chủ, nắm lấy thời gian." Có trưởng lão nhắc nhở Hoang Tàng Phong.
Hoang Tàng Phong gật đầu, sau đó quát to: "Các ông dẫn Dược Phi đi, tôi ngăn cả ông ta."