Khí tức nặng nề phát ra từ trên người bọn họ, rõ ràng là hai vị cường giả Vô Địch Cấp Số.
Thủy Miểu Miểu thân là công chúa của Hải tộc, hai người này chính là hộ vệ mạnh nhất của cô ta.
Hai người cường giả Vô Địch Cấp Số này vừa xuất hiện đã gào to nói: "Bày binh bố trận."
Vốn dĩ đang bày thế trận chờ quân địch ở xung quanh, các cường giả Hải tộc đột nhiên thúc đẩy pháp lực bao vây ba người một thuyền Hứa Vô Sơn, một luồng khí thế mạnh mẽ bắt đầu tràn ra ngoài, ba người đều cảm giác được áp lực nặng nề ở trên bả vai.
Mắt thấy trận pháp gần hình thành, Hứa Vô Sơn và Hoang Vô Tẫn liếc nhìn nhau rồi chợt quát một tiếng, tiếng gầm đánh về bốn phía, tu vi của cường giả Hải tộc bố trí trận pháp này cũng không mạnh lắm, nhất thời đã bị tiếng gầm xông tới này làm cho lảo đảo đôi chút, tốc độ hình thành trận pháp cũng ngừng lại một chút.
"Điện hạ, đắc tội rồi."
Ánh mắt của Hứa Vô Sơn ngưng lại, hai người đồng thời vọt tới phía Thuỷ Miểu Miểu.
"To gan, dám xông tới điện hạ!"
Hai cường giả Vô Địch Cấp Số của Hải tộc quát một tiếng giống nhau, nghênh tiếp hai người kia.
Bốn vị cường giả Vô Địch Cấp Số đánh nhau, uy áp đáng sợ có thể đẩy ra bốn phía.
Thủy Miểu Miểu thấy thế thì lạnh lùng nói: "Ha ha, chỉ có chút thực lực như vậy mà cũng muốn đi giành cơ duyên Ma Địa với ta sao? Tiếp tục bày trận!"
Có hai vị cường giả Hải tộc ngăn cản Hứa Vô Sơn và Hoang Vô Tẫn, đã không còn ai tới ngăn trận pháp hình thành được nữa, trừ phi lại xuất hiện thêm một vị cường giả Vô Địch Cấp Số. .
||||| Truyện đề cử: Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần |||||
"Hỏng bét rồi!"
Hai người Hứa Vô Sơn và Hoang Vô Tẫn thấy thế thì lập tức nghĩ không ổn.
Một khi trận pháp được hình thành thì bọn họ sẽ thật sự bị vây khốn.
Nhưng thực lực hai vị cường giả Hải tộc này lại kém họ bao nhiêu, bọn họ căn bản không có khoảng trống để đi ngăn cản trận pháp hình thành.
Bọn họ nhìn về phía thuyền lớn sau lưng, nhưng chợt âm thầm lắc đầu, bây giờ Đường Tuấn mới chỉ là Động Hư Cảnh Trung Kỳ, mà Thuỷ Miểu Miểu đã ngưng luyện ra tiểu thế giới rồi, thực lực chênh lệch quá.
"Dựa vào nơi hiểm yếu để chống lại đi."
Thủy Miểu Miểu cười chế giễu một tiếng.
Lời của cô ta vừa dứt, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ở trước mặt cô ta.
Cô ta không hề cảm thấy xa lạ với chủ nhân của bóng dáng này, chính là Đường Tuấn.
"Là anh."
Thủy Miểu Miểu nghiến răng nói.
Đường Tuấn thản nhiên trả lời: "Đã lâu rồi không gặp."
"Anh tới đúng lúc lắm."
Ánh mắt của Thuỷ Miểu Miểu ngừng lại.
Nhưng sau một phút thì ngón tay của Đường Tuấn đâm vào bả vai của cô ta, đánh tan pháp lực cô ta đang thúc đẩy, sau đó phong bế khiếu huyệt của cô ta lại không cho cô ta thúc đẩy pháp lực thêm lần nữa.
"Anh lại dám!"