Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

"Ha! Lâm Trung Hiệp tôi làm cái gì cần phải khai báo rõ ràng với nhà họ Tề các anh sao? Nhà họ Tề các anh là cái quái gì, chẳng qua cũng chỉ là dựa vào một chút quan hệ, có tin rằng chỉ bằng một câu nói của tôi lập tức có thể cho nhà họ Tề các anh muôn đời không ngóc đầu lên được không?" Lâm Trung Hiệp bước lên một bước, một luồng khí mạnh mẽ vô hình đè lên nhà họ Tề, làm cho bọn họ có chút khó thở.

Chát!

Tề Thiên Thông tát một cái lên gương mặt điển trai của Tề Hưng, năm ngón tay in rõ ràng lên trên mặt, giận dữ nói: "Còn không mau đi xin lỗi Lâm đại sư."

Tề Hưng bây giờ mới ý thức được mình lỡ lời, nhớ đến lúc trước cha có từng nói rằng quỷ y không chỉ có y thuật khó lường, mà còn là một cao thủ võ thuật. Nhân vật như vậy muốn lấy mạnh hai cha con họ thì nhất định thì thần không biết quỷ cũng không hay

"Lâm đại sư, là do tôi lỡ lời, mong ông bỏ qua." Tề Lâm cúi đầu, nghiến răng nói.

Lâm Trung Hiệp mới thu hồi lại áp lực vô hình, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ: "Hôm nay tôi không muốn tính toán với các anh, nhưng nếu như còn lần sau, đừng trách tôi dùng những thủ đoạn độc ác nhất, ngay cả anh và nhà họ Tề của các anh cũng phải gặp nạn!"


"Vâng, vâng vâng!" Tề Hưng không ngừng lặp lại.

"Đường Tuấn, có chút việc tôi muốn nói với cậu, đi, chúng ta tìm chỗ nào yên tĩnh hơn." Lâm Trung Hiệp dùng vẻ mặt nghiêm trọng nhìn về phía Đường Tuấn nói.

Đường Tuấn gật đầu, đi về phía đằng sau hội trường, vốn dĩ chỗ này đã chật cứng ngay cả một con kiến cũng không thể chui qua được nhưng ngay khi anh đi đến thì đoàn người ấy lập tức dạt ra hai bên để tạo thành một con đường trống trãi ở giữa. Mọi người đều dùng ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ để nhìn vị bác sĩ nổi tiếng trẻ tuổi này.

"Cậu về trước đi, tôi và Lâm Trung Hiệp cần trao đổi một số chuyện với nhau." Đường Tuấn nói với Ninh Đình Trung.

Ninh Đình Trung lắc đầu nói: "Tôi ở bên ngoài chờ cậu, nếu không cậu cùng cô ấy quay về sẽ khá bất tiện."


Đường Tuấn nghĩ cũng đúng, lập tức gật đầu đồng ý.

Đặt Hoa Tiểu Nam ngồi trên xe lăn chuẩn bị rời khỏi đây.

"Đường, anh Đường." Lúc này Hồng Thư mới đứng lên nói, trên gương mặt xinh đẹp của cô ta bây giờ mới mang vẻ hoang mang và hối hận, ánh mắt né tránh, hoàn toàn không dám đứng đối diện Đường Tuấn.

"Chuyện gì?" Đường Tuấn khẽ nhíu mày, ấn tượng của anh về Hồng Thư và đám người quay phim rất xấu, anh có thể hiểu đám người này mượn danh y học cổ truyền để kiếm tiền, nhưng vào thời điểm quan trọng này thì tuyệt đối không cho phép cái đám này giẫm đạp lên các bác sĩ. Và Hồng Thư và hai người đó chính là loại người như vậy.

Hồng Thư và đồng nghiệp nhìn nhau, lấy hết can đảm để nói: "Anh Đường, sự việc vừa rồi là lỗi của tôi và đồng nghiệp, hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi anh."

"Rồi sao?" Đường Tuấn nói đùa.

"Tôi mong anh cho phép tạp chí y học cổ truyền chúng tôi có cơ hội để báo cáo về y học cổ truyền, và hi vọng anh có thể cho chúng tôi được một lần phỏng vấn anh." Hồng Thư cắn chặt răng nói, cô ta biết yêu cầu như vậy có chút quá đáng, nhưng báo cáo về y học cổ truyền này rất có thể là cơ hội duy nhất để cô ta tiếp tục làm công việc này nên vẫn phải mặt dày nhắc đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận