Chương có nội dung bằng hình ảnh
Cổ Hạo mặc áo giáp hoàng kim, anh ta đã ngăn ở bên ngoài hang động nhỏ, rất có bộ dáng Đường Tuấn không đồng ý sẽ không bỏ qua.
Cấm chế hang động mở ra, Đường Tuấn cùng con thú nhỏ đi từ trong đó ra.
Cổ Hạo lộ vẻ vui mừng, anh ta chắn trước mặt Đường Tuấn, nói: "Đường Tuấn, anh có nghe thấy không?
Tôi khiêu chiến với anh, anh có dám ứng không?”
Đường Tuấn nhướng mày, hỏi ngược lại: "Tôi nhất định phải đồng ý sao?”
Cổ Hạo ngẩn ra, không đợi anh ta nói tiếp, Đường Tuấn đã nói: "Tôi còn phải nghiên cứu y thuật, không muốn lãng phí thời gian và công sức khiêu chiến.
Anh đi đi.”
Cổ Hạo và những người vây xem xung quanh giật mình, bọn họ hoàn toàn không ngờ Đường Tuấn lại quyết đoán cự tuyệt.
“Từ chối khiêu chiến, chẳng lẽ anh muốn làm kẻ hèn nhát sao?”
Trong mắt Cổ Hạo chiến ý mãnh liệt, đe dọa nhìn Đường Tuấn.
"Hèn nhát!"
"Hèn nhát!"
Đám người xung quanh cũng phát ra âm thanh khinh bỉ.
Đường Tuấn cười nhạt, nói: "Đã như vậy, tôi hỏi anh, tôi thua trận khiêu chiến này, sẽ đưa danh ngạch Hóa Long địa cho anh.
Vậy nếu anh thua thì sao?”
Cổ Hạo lần nữa ngẩn ra, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới mình sẽ thua, đương nhiên không nghĩ tới hậu quả.
Anh ta cắn răng và lấy ra một Thánh Kiếm Hoàng Kim, nói: "Nếu tôi thua, thanh kiếm thần này là cho anh."
Đường Tuấn không khỏi cười nhạo, nói: "Một thanh kiếm rách mà muốn đổi một danh ngạch Hóa Long địa, anh coi tôi ngu sao?”
Lúc này mọi người xung quanh không khỏi dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn Cổ Hạo, danh ngạch Hóa Long địa trân quý cỡ nào, cho dù là con cháu dòng chính của Long tộc cũng không có mấy người có thể lấy được, còn thanh Thánh Kiếm Hoàng Kim trong tay Cổ Hạo tuy rằng cũng không tệ, nhưng cũng chỉ là thiên khí đỉnh cấp mà thôi, mà giá trị ít nhất của danh ngạch Hóa Long địa cũng là một kiện đạo khí, hai cái chênh lệch gấp trăm lần.
Cổ Hạo này không khỏi không có thành ý đi, quả thực chính là lừa người.
Cổ Hạo đương nhiên biết giá trị của một danh ngạch Hóa Long, nhưng anh ta thật sự không lấy ra được thứ có giá trị tương đương, bị mọi người dùng loại ánh mắt này nhìn, nhất thời anh ta cảm thấy rất xấu hổ.
Đường Tuấn không để ý tới anh ta nữa, anh đi vào