Chương có nội dung bằng hình ảnh
Hai mắt cô gái đẫm lệ, hơi hoài nghi nhìn Đường Tuấn, nhìn thấy anh mắt Đường Tuấn trong suốt, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành, lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Tuấn vươn hai ngón tay đặt trên cổ tay của người phụ nữ, hơn mười giây sau đã bắt mạch xong, nói: “Là ngộ độc thức ăn.”
“Ngộ độc thức ăn?” Lúc này, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi từ trong hiệu thuốc đi ra, cười khẩy nói: “Nhóc con. Đừng có không hiểu biết mà giả vờ là hiểu biết, mạch tượng của bà ta như có như không, khí sắc tím tái, đây rõ ràng tà khí nhập thể, không có nửa xu quan hệ nào với ngộ độc thức ăn.”
“Tà khí nhập thể!” Cô gái nghe thấy câu này, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Đường Tuấn nghe vậy, đứng lên, nói: “Hay cho một câu tà khí nhập thể!”
Anh nhìn chằm chằm vào người đàn ông, nói: “Vậy anh nói xem thử cái gì gọi là tà khí nhập thể? Dì đây là loại tà khí nhập thể nào?”
“Cái này? Cái này?” Người đàn ông nhất thời ngẩn ra, nói: “Cái này tôi làm sao biết, trên sách thuốc nói như vậy. Chỗ nào còn có nhiều cái tạo sao như thế?”
“Lang băm!” Đường Tuấn trực tiếp đánh giá người đàn ông.
“Thằng nhóc thúi mày nói ai là lăng băm?” Người đàn ông quát lên, tỏ ra rất khó chịu.
“Chỉ biết mặt sau sách thuốc, nhưng ngay cả bệnh lý trong đó là cái gì cũng không rõ, cái này còn không phải là lang băm!” Đường Tuấn cười lạnh nói.
“Thằng nhóc thúi mày hiểu cái mông! Ông đây nói bà ta là tà khí nhập thể thì chính là tà khí nhập thể. Nhìn bộ dạng này của mày, có lẽ ngay cả chứng chỉ tư cách hành nghề y cũng chưa lấy được nhỉ, mày có tư cách gì nói tao là lang băm. Nghĩ mày cái loại thanh niên chỉ biết mạnh miệng này, tao đã thấy nhiều rồi.” Người đàn ông giận dữ bật cười, quát to với Đường Tuấn.
“Ha? Phải không?” Đường Tuấn ngược lại rất hứng thú, nói: “Nếu như vậy, không bằng chúng ta đánh cược, thế nào?”
“Cược cái gì?” Người đàn ông hỏi.
Đường Tuấn chỉ vào người phụ nữ trong ngực cô gái, nói: “Nếu tôi trị khỏi cho bà ấy, vậy anh liền dỡ tấm bảng hiệu Thanh Xuân này xuống cho tôi, đừng ở đây làm mất mặt, bêu danh cho Y học cổ truyền như thế?”
Sắc mặt người đàn ông khẽ biến, chợt cười lạnh nói: “Ha hả! Vậy nếu mày trị không hết thì sao?”
“Vậy tôi đây sẽ tùy anh xử trí.” Đường Tuấn nói.
“Hảo! Nếu mày trị không hết, vậy mày liền đứng đầu ngõ học chó sủa cho tao, cũng không cần nhiều, một tiếng là được!” Người đàn ông âm ngoan nói.
Cô gái nghe thấy tiền đặt cược này, lập tức sợ tới mức hoa dung thất sắc. Cô ta vội vàng nói với Đường Tuấn: “Anh đừng cược với anh ta, anh sẽ thua đấy. Anh ta là bác sĩ giỏi nhất ở khu vực gần đây, anh sao có thể thắng anh ta?”
Tưởng tượng đến lát nữa Đường Tuấn thua, phải ở trên đường học chó sủa, cô gái lập tức cảm thấy trong lòng một trận áy náy, là chính mình đã làm phiền anh.