Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Cô bé chỉ vào anh nói: “Mẹ ơi, lần này may nhờ có…” Cô bé đột nhiên phát hiện ra đến bây giờ, mình vẫn chưa biết tên của người trước mặt này.

“Tôi là Đường Tuấn.” Anh nói.

Dương Lộc cảm kích nói: “Là chú Đường Tuấn đã chữa khỏi bệnh cho mẹ đấy.”

“Cám ơn cậu.” Mẹ Dương nói.

Lúc này, Đường Tuấn mới đứng dậy nói: “Bây giờ, cậu có thể thực hiện lời hứa của mình rồi chứ?”

Người đàn ông nhìn Đường Tuấn bằng vẻ mặt chán ghét. Trên người Đường Tuấn còn dính bãi nôn, và người anh đang bốc ra một thứ mùi khó chịu: “Hứa hẹn cái gì? Anh mau cút ra xa một chút, trên người toàn là cái mùi gì ấy, có khác gì con rệp bò từ thùng rác ra không? Gớm ghiếc chết đi được?”


Sắc mặt anh lập tức trở nên lạnh lẽo, nói: “Xem ra ông định thất hứa đúng không?”

Người đàn ông kia nghĩa chính ngôn từ nói: “Đúng thế đấy thì sao? Ai bảo anh ngu ngốc!? Chúng ta chỉ là đánh cược bằng miệng mà thôi, không có người chứng kiến, cũng chẳng có văn bản thỏa thuận, nói ra ai sẽ tin đây. Tôi còn có thể nói ba người mấy người liên hợp lại đe dọa tôi đấy. Biết điều thì mau cút đi, nếu không thì đừng trách ông đây không khách sáo!”

“Được!” Đường Tuấn nói: “Vậy thì tôi chỉ đành tự mình ra tay!”

Nói xong, anh đưa mắt nhìn lên cái bảng hiệu cao khoảng ba mét ở trên đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười lạnh, cơ thể nhẹ nhàng nhảy lên. Cả người đột ngột từ dưới mặt đất phóng lên, giơ tay chụp một cái, lúc đáp xuống đất, cái bảng hiệu kia đã bị anh chụp vào trong tay.

Người đàn ông nọ ngây người ra, cảnh này giống hệt mấy cảnh như trong phim hay chiếu. Nhưng cậu ta rất nhanh đã khôi phục lại tinh thần, nói: “Thằng ranh kia, mày bỏ ngay cái bảng hiệu của tao xuống. Không thì mày chết chắc rồi!” Bảng hiệu này chính là thứ cậu ta dùng để kiếm cơm.

“Chú Đường Tuấn, chú đừng kích động. Cháu thấy hay là bỏ qua đi, dù sao mẹ cháu cũng không có việc gì.” Dương Lộc dè dặt nói, cô bé cũng đã bị bản lĩnh của Đường Tuấn khuất phục.


Đường Tuấn lạnh lùng cười, đầu gối nện mạnh một cái lên trên bảng hiệu. Ngay lập tức, chiếc bảng hiệu vỡ tan tành thành bốn năm mảnh, văng tung tóe.

“Thằng ranh con, mày dám đập thật đấy à!” Người đàn ông quát ầm lên: “Mày chết chắc rồi!”

Cậu ta vừa nói chuyện, vừa móc điện thoại từ trong túi ra, nhanh chóng ấn một dãy số, nói: “Anh họ, là em đây. Có người tới đây đập phá phòng khám của em, anh mau tới đây một chuyến đi.”

Sau khi cúp máy, cậu ta cười lạnh nói: “Thằng ranh con, mày có biết mày vừa phạm sai lầm lớn rồi không? Mày dựa vào đâu mà đến chỗ của tao gây chuyện? Tao chỉ cần gọi một cuộc điện thoại là mày chết chắc rồi. Mày có biết tao là ai không? Tao chính là em họ của đại ca Hồng Minh đấy!”

“Hồng Minh à?” Anh thì thầm. Anh nhớ được tên này hình như là một tên đàn em của Trần Bá Phước. Lúc trước, tên này từng có chút xích mích với Đường Tuấn, nhưng sau đó đã học được một bài rồi.

Cậu ta nhìn dáng vẻ của anh, càng thêm đắc ý nói: “Hừ! Bây giờ, cho dù mày có muốn cầu xin tao tha thứ thì cũng đã muộn rồi!”

Hai mẹ con Dương Lộc cũng thay đổi sắc mặt, hai người ở phòng cho thuê gần đây, nên cũng có nghe nói tới tên tuổi của Hồng Minh. Dương Lộc vội nói với anh: “Chú Đường Tuấn, chú mau chạy đi. Chuyện này đều tại cháu, tuyệt đối không thể để liên lụy tới chú được.”

Đường Tuấn phủi tay nói: “Không sao đâu, chú thật sự muốn nhìn xem Hồng Minh kia dám làm gì chú?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận