Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Biến cố đến quá nhanh, chờ đến khi mọi người phục hồi lại tinh thần thì chỉ nhìn thấy A Bảo đã cắn cụt một cánh tay của Ngô Hộ, còn một chân trước đang đè ở trên người ông ta. Ngô Hộ thật sự giống như một con chó chết, quỳ rạp trên mặt đất không thể động đậy, làm gì còn có dáng vẻ cao cao tại thượng như lúc vừa mới xuất hiện. Toàn trường rơi vào im lặng, chỉ có tiếng kêu rên đau đớn của Ngô Hộ cùng với âm thanh nhai xương của A Bảo.

“Buông ông nội của tôi ra.”

Ngô Tiềm thấy thế thì không màng kinh sợ, nhào tới chỗ A Bảo.

“Oẳng.”

A Bảo kêu một tiếng, lộ ra uy nghiêm của hung thú khiến cả người Ngô Tiềm cứng đờ, không thể làm ra bất kỳ hành động nào.

“Hung thú cảnh giới Thần Quân!” Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch đồng thời hô lên thất thanh.

Toàn trường kinh hãi nhìn về phía thú nhỏ A Bảo. Sắc mặt Mộ Vân Khung và đám người nhà họ Mộ tái nhợt đi vài phần. Một con yêu thú cảnh giới Thần Quân còn mạnh hơn tu giả cùng cấp bậc, đồng thời cũng nguy hiểm hơn tu giả rất nhiều. Giang Ngư Bạch nhìn về phía Đường Tuấn, vẻ mặt nghiêm trọng, nói: “Một con hung thú cảnh giới Thần Quân. Hoá ra là cậy vào thứ này sao? Khó trách anh lại ngông cuồng như vậy.”

Phá Cửu Tiêu cười lạnh lùng, nói: “Có điều, đáng tiếc thật. Nơi này là thế giới Cổ Linh, không phải là nơi anh có thể làm loạn. Con hung thú của anh có thể đánh Ngô Hộ bị thương, nhưng đợi khi thầy của tôi tới, tôi sẽ chống mắt xem các người còn có thể ầm ĩ được nữa hay không.”

Lời của Phá Cửu Tiêu làm mọi người đỡ kinh sợ đi vài phần. Ngô Hộ cùng lắm chỉ là một Thần Quân có thực lực yếu nhất, mà thầy của Phá Cửu Tiêu – Thái Thiên chính là thống lĩnh đội Hắc Hổ, thực lực mạnh hơn Ngô Hộ rất nhiều, hai người vốn dĩ không thể đặt chung một chỗ.

“Hai tên nhãi, nếu còn lắm miệng, tao sẽ ăn chúng mày trước.”

A Bảo ghét bỏ ném cánh tay bị đứt của Ngô Hộ sang một bên, ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm hai người Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch. Lời nói tràn ngập sát khí làm trái tim hai người Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch run rẩy. Rõ ràng, A Bảo cũng không phải đang nói giỡn.

Phá Cửu Tiêu thầm nghĩ: “Hừ. Trước tiên cứ nhẫn nhịn một lát, chờ đến lúc thầy tới sẽ thu thập nó sau.”

Không thể không nói, việc lần này A Bảo lên sân khiến mọi người kinh sợ đã tạo ra hiệu quả không tưởng được. Người nhà họ Mộ cũng không dám bất lịch sự như trước nữa.

Mộ Vân Khung đang suy đoán thân phận của Đường Tuấn. Có thể để một con hung thú cảnh giới Thần Quân bảo vệ, chắc chắn thân thiện của anh không hề đơn giản. Có điều, mặc cho ông ta nghĩ nát óc nhưng vẫn không nghĩ ra được.

Giờ phút này, ở trong nhà họ Mộ.

Đại trưởng lão nhà họ Mộ - Mộ Cung Hành đang đứng ở trên một tòa gác mái, nhìn mọi chuyện xảy ra trong quảng trường cách đó vài trăm mét phía xa. Hai con mắt vẩn đục của ông ta lúc này lại phát ra ánh sáng lập lòe, có thể nhìn thấy rõ ràng bất kỳ chuyện gì ở trong quảng trường.

Khi nhìn thấy A Bảo cắn đứt cánh tay trái Ngô Hộ, trên người Mộ Cung Hành lập tức bộc phát ra một luồng khí tức đáng sợ, làm cả tòa gác mái chấn động, lung lay giống như sắp đổ xuống. Khí tức này không hề yếu kém hơn Ngô Hộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui