Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Câu nói của Mộ Thanh khiến toàn trường đều chấn động.

Ngân hà trung ương được biết mới có năm vị thần y sư. Mỗi một người đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi*, không biết bao nhiêu người cầu tới cửa.

(*Chú thích: thần long thấy đầu không thấy đuôi – câu nói chỉ những người tài giỏi nhưng hành tung bí ẩn.)

Vậy mà lúc trước Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch lại muốn một vị thần y sư làm hầu gái bưng trà rót nước. Đừng nói là hai người bọn họ, cho dù là cường giả cấp bậc như Cổ Linh Vương và Tề Tinh cũng không có đủ tư cách!

Loại chuyện này nếu truyền đi, hai người Phá Cửu Tiêu và Giang Ngư Bạch sẽ bị vô số người xem thành trò cười.

Sắc mặt Thái Thiên lúc xanh lúc trắng, tát vào mặt Phá Cửu Tiêu một cái, nói: “Đi xin lỗi thần y Mộ!”

Phá Cửu Tiêu không còn mang dáng vẻ kiêu ngạo, vẻ mặt đưa đám, trịnh trọng xin lỗi Mộ Thanh: “Bác sĩ Mộ, lúc trước là tôi không đúng, xin lỗi ngài!”

Thần y sư không chỉ là người có trình độ y đạo độc đáo mà còn là một vị Thần Quân!

“Ngư Bạch!” Tề Tinh cũng khẽ quát.

Vẻ mặt Giang Ngư Bạch cứng đờ. Người xấu hổ nhất trong sân bây giờ chắc chắn là anh ta. Nhưng đối mặt với một vị thần y sư, Giang Ngư Bạch cho dù có không cam lòng thì cũng chỉ đành nuốt ấm ức vào bụng, cắn răng nói: “Bác sĩ Mộ, xin lỗi.”

Sắc mặt Mộ Thanh lúc này mới hòa hoãn hơn một chút, chậm rãi nhìn về phía Mộ Vân Khung, Mộ Hàn Thu và đám người nhà họ Mộ, hờ hững nói: “Nhị trưởng lão, thật ra tôi một mực không tiết lộ tu vi thật sự của bản thân là muốn nhìn xem lòng thành của các ông ra sao. Chỉ là các ông làm tôi quá thất vọng.”

“Mộ Thanh, chuyện này là chúng tôi đã sai. Mong cô tha thứ chúng tôi.”

Mộ Vân Khung vội vàng nói: “Chỉ cần cô trở về nhà họ Mộ, cô muốn chúng tôi làm gì cũng được.”

Mộ Cung Hành đã là Thần Quân, hơn nữa giờ lại có một vị thần y sư là Mộ Thanh, danh tiếng của nhà họ Mộ xem như đã đạt tới đỉnh cao. Nhìn đi nhìn lại cả thế giới Cổ Linh thì đây chính là vòng tròn cao tầng, căn bản không cần dựa vào bất kỳ kẻ nào. Đến lúc ấy, người nhà họ Mộ cũng có chung vinh dự đó, đây là điều mà không ai có thể nghĩ tới.

Giờ phút này, Mộ Vân Khung, Mộ Hàn Thu và đám người nhà họ Mộ hối hận đến xanh ruột. Sớm biết Mộ Thanh là thần y sư, người nhà họ Mộ làm sao có thể để cô ấy trở thành hầu gái của Giang Ngư Bạch, chỉ sợ đã sớm cung phụng cô ấy như tổ tông rồi.

Mộ Thanh cười lạnh lùng không thôi.

Đường Tuấn nắm lấy tay Mộ Thanh, nói: “Thi đấu kết thúc.”

Giang Ngư Bạch cho rằng Đường Tuấn muốn mượn dịp này trào phúng mình, sắc mặt anh ta đanh lại, lạnh lùng nói: “Đường Tuấn, anh đừng có mà đắc ý. Tôi thua bác sĩ Mộ chứ không phải thua anh. Có bản lĩnh thì đấu với tôi một trận?”

Tề Tinh thật sự không nghe nổi nữa, quát: “Tên khốn này, còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao? Bác sĩ Đường không lâu trước đó đã thăng chức thần y sư. Y thuật thần kỳ đến tôi cũng phải lép vế, cậu có tư cách gì mà thách đấu?”

Những lời này khiến Giang Ngư Bạch như bị sét đánh, thân thể lại cứng đờ một lần nữa. Đả kích anh ta phải chịu hôm nay thật sự quá nhiều. Anh ta có cảm giác chính mình thật sự thành trò hề, người khác đều nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ quái. Liên tục thách đấu hai người, kết quả hai người đều là thần y sư. Rất nhiều người đều cảm thấy đồng tình với Giang Ngư Bạch. E là giờ phút này anh ta đang muốn hoài nghi nhân sinh.

“Bác sĩ Đường muốn kết duyên với bác sĩ Mộ Thanh, sao lại không cho báo cho tôi một tiếng.”

Đúng lúc này, lại một giọng nói lớn vang lên, sau đó một người đàn ông trung niên có thân hình cường tráng đi ra từ trong hư không. Cùng với đó, một cỗ áp lực đáng sợ không cách nào tưởng tượng nổi ập đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui