Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Giám đốc nhà hàng không ngờ rằng người trẻ tuổi này không nể mặt như vậy, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Hai người nhanh chóng đứng dậy đi. Đừng làm lỡ thời gian dùng bữa của Tổng giám đốc Trương, đến lúc đó các người sẽ phải chịu tội rồi.”

Đường Tuấn nhìn anh ta, lạnh lùng nói: “Lê Chí Hùng dạy mấy người làm kinh doanh như vậy sao?”

Giám đốc ngây ra, cắn răng nói: “Anh không cần quan tâm ông chủ của chúng tôi dạy chúng tôi làm kinh doanh như thế nào. Tôi yêu cầu anh lập tức đứng dậy, để cho Tổng giám đốc Trương ngồi vào bàn này.”

Đường Tuấn nói: “Nếu như tôi không làm thì sao?”

Giám đốc cười lạnh lùng, nói: “Hừ! Nhìn dáng vẻ nghèo đói của mấy người, có trả nổi được tiền không?! Cẩn thận tôi gọi bảo vệ đến đuổi mấy người ra ngoài.”

“Ai nói tôi không trả nổi tiền.” Đường Tuấn móc ra một tấm thẻ Vip đen từ trong túi áo, vứt lên mặt bàn.

Giám đốc nhà hàng Hoa Ngọc Châu nhìn thấy tấm thẻ đen vàng đó, ánh mắt hơi giật giật, nói: “Đây, đây là?”

Ngay đến Trương Vĩnh Bách đứng kế bên Thái Thanh Tú cũng cô cùng hoảng hốt

“Ba nuôi, đây là thẻ gì?” Thái Thanh Tú lại hỏi với vẻ mặt không biết gì.

Trương Vĩnh Bách thở ra một hơi thở nặng nề, lúc này mới cười khổ nói: “Đây là thẻ hội viên cao cấp nhất của Hoa Ngọc Châu. Nghe nói là lúc đầu, Lê Chí Hùng đặt riêng cho bạn bè người thân, tổng cộng không có quá năm chiếc. Chỉ cần trên tay có tấm thẻ này, sẽ được miễn phí tất cả hóa đơn ở hệ thống nhà hàng của Lê Chí Hùng.”

Thái Thanh Tú “a” lên một tiếng, nói như mất giọng: “Vậy không phải nói chỉ cần có tấm thẻ này, là có thể ăn uống miễn phí ở trong thành phố Vinh rồi sao.” Lê Chí Hùng sở hữu gần hai mươi nhà hàng tiệm ăn ở thành phố Vinh, lời này nói ra không khoa trương tí nào.

Trương Vĩnh Bách gật đầu một cách nghiêm túc. Đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy chiếc thẻ Vip đen này.

Sự ghen tỵ trong lòng Thái Thanh Tú càng lớn hơn, như thế nào cũng không tin được cô gái Dương Lộc như chim sẻ trong chuồng lại có thể trở mình. Cô ta bĩu môi, chế giễu nói: “Nếu chiếc thẻ này quý giá như vậy, làm sao có thể rơi vào tay mấy người. Không phải là trộm đó chứ? Ba nuôi, giám đốc, tôi thấy chúng ta cứ dứt khoát bắt họ lại, đưa đến chỗ của ông chủ Lê, nói không chừng ông chủ Lê còn khen ngợi anh đó.”

Giám đốc của Hoa Ngọc Châu ban đầu cũng rất kinh ngạc, lúc này nghe thấy lời nói của Thái Thanh Tú, đột nhiên hiểu ra. Cậu nhóc này nhìn cách ăn mặc rách rưới như vậy, cả người nghèo khổ làm sao có tư cách giữ tấm thẻ này, không còn nghi ngờ gì nữa, phải đến tám phần là trộm rồi.

Nghĩ thông suốt những điều này, anh ta lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, nói: “Đúng là một tên trộm! Lại dám trộm đồ trong nhà ông chủ Lê! Xem ra tôi phải bắt anh lại, đem đến đồn cảnh sát!”

“Anh Đường không phải ăn trộm! Anh ấy là người tốt!” Dương Lộc nhìn thấy câu chuyện phát triển theo chiều hướng gây bất lợi cho Đường Tuấn, trong lòng gấp gáp, mở miệng muốn giải thích cho Đường Tuấn.

“Hơ hơ! Dương Lộc, nếu như cô nói anh Đường này của cô không phải ăn trộm, vậy cô nói chúng tôi biết tấm thẻ này làm sao mà có được. Đừng nói với tôi là Lê Chí Hùng tặng, dáng vẻ đó của anh ta, cũng chỉ có cô gái ngốc như cô mới xem anh ta là bảo bối.” Thái Thanh Tú không ngừng đắc ý nói.

Trong lòng Dương Lộc mù mịt, cô thét lên: “Tôi không biết. Tôi chỉ biết anh Đường là người tốt, chữa khỏi bệnh cho mẹ của tôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui