Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Ông ta thấy mặt Đường Tuấn vẫn bình tĩnh như vậy, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ nhoi bình thường.

Theo sau từng kim châm đâm xuống của Đường Tuấn, sự đau khổ trên mặt Mao Lương cũng lập tức giảm đi, đến cuối cùng sắc mặt ông ta đã bình tĩnh trở lại. Quần áo trên người Mao Lương đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, có thể nghĩ ra được lúc nãy ông ta đã phải chịu đựng biết bao nhiêu là đau đớn kịch liệt.

Sau khi châm cứu xong, Đường Tuấn nhận chiếc khăn từ trong tay của Hoa Tiểu Nam lau tay, cầm cốc trà hớp một ngụm.

Nước trà vẫn còn độ ấm, từ lúc châm cứu cho Mao Lương cho đến khi kết thúc, không tới năm phút.

Mao Lương có chút hư nhược, sau khi nằm trên mặt đất lạnh giá nghỉ ngơi vài phút, được Lê Chí Hùng đỡ lấy, ông ta mới có thể ngồi dậy được. Mao Lương mang sắc mặt kính nể, cảm kích nói với Đường Tuấn: “Cảm ơn bác sĩ Đường nhiều lắm.”

Vốn dĩ cho dù ông ta có uống thuốc, cũng phải chịu cơn đau hơn mười mấy phút mới có thể giảm dần. Nhưng bây giờ, mấy kim châm do Đường Tuấn đâm xuống, chưa đầy năm phút, triệu chứng đau đầu đã hoàn toàn biến mất.

“Ừm.” Đường Tuấn nhàn nhạt nói: “Sau này anh đừng uống loại thuốc này nữa, trong thời gian ngắn triệu chứng đau đầu sẽ không còn tái phát nữa. Đợt lát nữa, tôi sẽ kê đơn thuốc cho anh, anh uống thuốc đúng giờ, trong khoảng một tháng triệu chứng đau đầu sẽ khỏi hoàn toàn.”

Mao Lương nói cảm ơn với Đường Tuấn lần nữa.

“Đúng rồi bác sĩ Đường, lúc nãy anh bảo Mao Lương đừng uống loại thuốc này nữa, không lẽ là loại thuốc này có vấn đề gì à?” Lê Chí Hùng nhặt viên thuốc dưới đất lên. Thuốc viên có màu trắng, bên ngoài còn có mùi hương nhàn nhạt của thuốc, lúc ngửi được còn thấy có chút thơm, hoàn toàn không nhìn ra được vấn đề gì.

“Ma Hoàng.” Đường Tuấn nói: “Trong thuốc viên này có trộn lẫn một chút Ma Hoàng. Nếu như sử dụng nhiều, sẽ có thể phá hoại trung tâm thần kinh của cơ thể người, cuối cùng cả cơ thể hoặc là đau đớn đến chết đi, hoặc là trở thành một người tàn phế không thể tự lo liệu được. Sinh lý không cầm được, đến cả nước bọt cũng không biết lau, còn không bằng một đứa con nít!”

Mao Lương với Lê Chí Hùng vừa nghe xong, quay sang nhìn nhau, da đầu cũng cảm thấy tê cứng. Đặc biệt là Mao Lương, cả người đều trở nên căng cứng, trong thuốc của ông ta có thêm Ma Hoàng, đây đúng thật là mưu sát!

Đường Tuấn liếc nhìn Mao Lương, nói: “Trước đây chắc anh không có tiền sử bệnh đau đầu, chắc là trong nửa năm gần đây mới bắt đầu bị, tôi nói có đúng không?”

Mao Lương mơ màng gật đầu, không biết Đường Tuấn nhắc đến điều này làm gì.

Đường Tuấn nói tiếp: “Nửa năm trước có phải anh đã uống thuốc bổ gì đó không?”

Mao Lương chau mày hồi tưởng một lát, sau đó sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch, trán không tự giác lăn xuống những giọt mồ hôi lớn.

“Sao vậy Mao Lương?” Lê Chí Hùng đẩy đẩy Mao Lương.

Môi của Mao Lương trắng bệch như mất máu, khó khăn lắm mới nặn ra một nụ cười khó xem: “Không sao.”

Lúc này trạng thái của Mao Lương không hề giống với dáng vẻ như không có gì, chắc chắn là nhớ ra chuyện gì đó. Nhưng nếu anh ta đã không muốn nói, Lê Chí Hùng với tư cách là bạn cũng không muốn hỏi nhiều.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui