Chương có nội dung bằng hình ảnh
Nỗi khiếp sợ trong lòng của anh ta cũng không ít hơn người khác là bao, anh ta chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại thật sự đánh bại Viên Nhân Phi, trước kia còn không dám tưởng tượng đến điều này nữa là.
"Viên Nhân Phi."
Đám người Giang Hàn Nguyệt, Thôi Đoan vây quanh người Viên Nhân Phi, bọn họ đều không thể chấp nhận được.
Viên Nhân Phi cười khổ một tiếng, nhìn về phía Vương Trùng rồi nói: "Vương Trùng, là tôi xem thường anh rồi. Có điều là tôi sẽ rất nhanh để đánh bại anh, đoạt lại vinh dự thuộc về tôi."
Nói xong những lời này, anh ta rời đi cùng đám người Giang Hàn Nguyệt và Thôi Đoan.
Nghe được những âm thanh kính cẩn nghênh tiếp của đồng nghiệp, nụ cười trên mặt của Vương Trùng càng xán lạn.
Anh ta nhếch mày nhìn về phía Đường Tuấn nói: "Anh đánh bại Thôi Đoan, tôi đánh bại Viên Nhân Phi, anh còn kém hơn tôi nhiều."
Đường Tuấn thở dài một hơi trong lòng, khuyên nhủ: "Sức mạnh vừa rồi cũng không thuộc về anh, tôi khuyên anh nên dùng ít lại, bằng không chẳng bao lâu nữa thì kết quả của anh cũng sẽ giống với con mãng xà chín đầu đó."
Trong lòng của Vương Trùng bị nhấc lên, câu nói của Đường Tuấn khiến anh ta cảm thấy bộ mặt giả dối đã bị vạch trần.
Nhưng nghĩ đến vinh quang khi đánh bại được Viên Nhân Phi, anh ta chợt cười khẩy nói: "Anh đang ghen tị à. Không như tôi không mất mặt, nhưng bộ dáng này của anh lại không thành thật, nói ra những lời này thì quá mất thể diện rồi. Thua thiệt cho anh khi vẫn còn chút thanh danh của bác sĩ thần ha."
Ánh mắt của những người khác nhìn về phía Đường Tuấn nhất thời trở nên khác thường.
Ngay cả Vũ Vô Thương cũng hơi nhíu mày nhìn về phía của Đường Tuấn.
Tuy rằng lòng dạ không hợp với Vương Trùng nhưng cô ta cũng biết thực lực của Vương Trùng càng mạng càng tốt, về sau nguy hiểm khi chấp hành nhiệm vụ sẽ càng nhỏ hơn.
Vương Trùng chỉ nói thêm một câu nhưng Đường Tuấn lại nói ra những lời này, Vũ Vô Thương xem ra thật có chút hiệu ứng nho chua* trong lòng.
*Hiệu ứng nho chua còn được gọi là tâm lý nho chua, chỉ nỗ lực đi làm của bản thân không đạt được thứ gì thì nói là "chua", là không tốt, cách này có thể hoá giải một ít áp lực cho chúng ta. Ví dụ: Người khác có được thứ tốt hơn mà mình không có, mình lại rất muốn nhưng trên thực tế mình không có khả năng có được. Lúc này không ngại lợi dụng tâm lý "nho chua", nỗ lực tìm được chỗ không tốt của món đó trong lòng, nói xấu về món đó để khắc phục nhu cầu không hợp lý của bản thân. (có thể xem Nho và hồ ly để biết thêm chi tiết)
Ở chỗ Vũ Vô Thương xem ra thì hành động này của Đường Tuấn có chút bỉ ổi.
"Đường Tuấn, anh đừng coi trọng bản thân quá lên như vậy. Vương Trùng mới là linh hồn của tiểu đội Sát Thần chúng tôi, là sự bảo đảm cho an toàn tương lai của chúng tôi."
"Lời này của anh hơi quá đáng rồi đấy, làm sao có thể hoài nghi Vương Trùng chứ. Tôi nghĩ anh nên xin lỗi Vương Trùng đi."
"Không sai. Nếu như không phải vừa rồi Vương Trùng thắng, tôi bảo đảm Viên Nhân Phi sẽ không bỏ qua cho anh."
Một đám người bắt đầu chỉ trích Đường Tuấn.