Chương có nội dung bằng hình ảnh
Liễu Phi Tiên kinh ngạc nhìn mũi giáo trên ngực, trong mắt là vẻ mặt không dám tin.
Vậy mà anh ta đã thua rồi.
Đám người Lâm Giang Tiên, Vũ Vô Thương càng khiếp sợ không nói nên câu nhìn về phía Đường Tuấn.
Tay kia của Đường Tuấn vẫn còn khoác trên vai của Vũ Vô Thương, nói một cách khác thì Đường Tuấn chỉ dùng một tay đã có thể đánh bại Liễu Phi Tiên.
Vương Trùng đang mất lí trí lúc này cũng bị kinh động đến hồi phục lại sự thanh minh.
Ánh mắt của Đường Tuấn bình tĩnh nhìn về phía Liễu Phi Tiên và đám người Lâm Giang Tiên, nói: "Các người còn chưa có đủ tư cách để quyết định tôi đi hay ở lại!"
Anh lại nhìn về phía của Vương Trùng, nói: "Trước đây tôi đã từng khuyên anh không nên sử dụng loại sức mạnh này rồi, không nghĩ tới anh hoàn toàn không để trong lòng. Hôm nay loại sức mạnh kia đã từng bước xâm chiếm tiểu thế giới của anh, không bao lâu nữa thì một thân tu hành của anh sẽ như dã tràng xe cát biển đông thôi!"
Anh nói với Vũ Vô Thương: "Thương thế của cô cũng không có gì đáng ngại nữa, nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày là khoẻ lại."
Nói xong những lời này thì Đường Tuấn xoay người rời đi vào chỗ ở của mình.
"Đây mới là thực lực của anh ta sao?"
Trong đầu tuy rằng xuất hiện một cái ý nghĩ như vậy, nhưng chẳng biết tại sao Vũ Vô Thương lại không hề kinh ngạc, ngược lại nghĩ đó là đương nhiên.
Liễu Phi Tiên lẩm bẩm: "Không thể nào."
Anh ta đã thua quá nhanh.
Cái sự kiêu ngạo trong anh ta hoàn toàn không thể chấp nhận được Đường Tuấn vốn bị anh ta xem thường, thực lực vậy mà đã vượt qua anh ta nhiều đến như vậy! Đám người Lâm Giang Tiên càng ngớ người ra.
Hoá ra từ đầu tới cuối đều là bọn họ tự cho là khôn ngoan mà thôi.
Lại nhìn về Vương Trùng, bọn họ có cảm giác nhặt được hạt vừng, mất trái dưa hấu*.
*bắt được nhỏ, nhưng mất lớn; coi trọng thứ yếu, nhưng bỏ qua chủ yếu
"Làm sao bây giờ?"
Có người hỏi.
Có thực lực mạnh mẽ như Đường Tuấn trấn giữ tiểu đội Sát Thần, sẽ trở thành một sự trợ giúp vô cùng lớn với tiểu đội Sát Thần bọn họ.
Lâm Giang Tiên thở dài một hơi, nói: "Vô Thương, con đi tìm cậu ta đi. Chúng ta làm sai chuyện này rồi."
Trong nơi ở của Đường Tuấn.
Vũ Vô Thương thở dài trong lòng, khuôn mặt có chút ảm đảm, nói: "Bác sĩ Đường, thầy của tôi bọn họ quả thật có chút không đúng. Tôi đại diện bọn họ xin lỗi anh, hi vọng anh đừng tính toán với bọn họ."