Chiến Thần Thánh Yhuyền Thoại Thánh Y

Một chưởng của Thành Chiến đập lên bàn đá trong sân, lập tức khiến cho cái bàn đá vỡ tan tành, mảnh vỡ rơi đầy xuống đất. Chưởng lực bậc này nếu như đập vào trên người, thì làm gì còn đường sống.

“Đại Suất Bi Thủ!” Trong lòng Đường Tuấn hô lên một câu. Trước kia lúc anh và bọn người Quách Thịnh Minh và Đinh Mạnh Phúc giao lưu võ học, cũng nghe thấy không ít võ công từ chỗ bọn họ. Mà một chưởng ở trước mặt này của Thành Chiến, quả thực là giống hệt với “Đại Suất Bi Thủ” mà bọn họ nói, chỉ là ngang ngược, hung ác và tàn nhẫn hơn so với miêu tả của bọn người Đinh Mạnh Phúc.

“Chàng trai trẻ, phản ứng nhanh đấy. Nhưng cậu có thể trốn tránh mãi được không?” Thành Chiến lạnh lùng nói.

Thành Chiến nói không sai, phòng thủ lâu nhất định sẽ bại. Nhưng Đường Tuấn cũng không định cứ trốn tránh mãi như thế, khoảng thời gian gần đây anh rất để tâm tìm hiểu võ công, vừa hay thông qua trận chiến này với Thành Chiến có thể kiểm tra thành quả của mình.

Bước chân của anh vừa đổi, cơ thể vừa trượt, ra quyền như đại bác đánh thẳng về phía ngực của Thành Chiến. Đây chính là pháo quyền trong Hình Ý Quyền, cực kỳ ngang ngược và mạnh mẽ. Anh vừa đánh quyền ra, không khí giống như bị đè nén, phát ra một tiếng trầm đục lắng xuống. Uy lực của một quyền đã không kém hơn bất kỳ vị tông sư võ học nhuần nhuyễn Hình Ý Quyền lâu năm nào.

“Đánh hay lắm!” Thành Chiến quát lên một tiếng, biến chưởng thành quyền, tiến lên nghênh đón.

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Trong chớp mắt, nắm đấm của hai người giao nhau mười mấy lần, bạo phát ra tiếng vang giống như tiếng pháo nổ. Chân khí xao động, thảm cỏ trong sân đều bị thổi bay, lộ ra mặt đất trơ trọi.

“Tạch! Tạch! Tạch!”

Thành Chiến liên tiếp lùi về sau mấy bước, mà cơ thể của Đường Tuấn mới chỉ hơi rung nhẹ, vẻ mặt có chút phiếm đỏ mà thôi.

“Hậu sinh khả úy. Chàng trai trẻ quả nhiên lợi hại.” Thành Chiến nặng nề hít thở, điều chỉnh chân khí và hô hấp trong cơ thể. Cảnh giới của ông ta và Đường Tuấn chênh lệch không lớn, cùng là tông sư, nhưng sức mạnh và thể lực của Đường Tuấn đang chính là thời kỳ đỉnh cao trong một đời người, Thành Chiến đương nhiên không phải là đối thủ của anh.

“Nhưng cậu muốn đánh bại tôi, không có dễ dàng như thế đâu.” Ánh mắt của Thành Chiến sắc bén, đưa ra kết luận. Ông ta thừa nhận Đường Tuấn mạnh hơn ông ta, nhưng cũng có giới hạn, muốn đánh bại ông ta trong thời gian ngắn gần như là chuyện không thể xảy ra.

“Đoàng!”

Chính vào lúc này, tầng ba biệt thự đột nhiên truyền đến một hồi tiếng súng.

“A! a! a!”

Sau tiếng súng, lại truyền đến một hồi tiếng hét chói tai của con gái, trong tiếng hét lộ ra sự hoang mang và sợ hãi.

“Âu Dương Hồng Phượng!” Đường Tuấn nhận ra giọng này.

“Ninh Đình Trung, anh làm sao thế?” Sau đó, giọng nói hoảng loạn sợ hãi của Âu Dương Hồng Phượng lại truyền đến tai Đường Tuấn một lần nữa.

Ninh Đình Trung xảy ra chuyện rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui