Mạnh Thiển nói: “Cha nuôi, người này nhất định phải giết chết. Lần tỷ thí sắp xếp lại vị trí trên bia Kỷ Nguyên này là một cơ hội hoàn hảo.”
Anh ta cũng có chút sợ hãi, mới bước ra từ không gian thí luyện không bao lâu, Đường Tuấn lại đã có thể đánh bại Phong Ma. Tuy rằng có chứa thành phần may mắn ở trong đó, nhưng nghĩ lại chắc chắn thực lực Đường Tuấn cũng có sự tăng tiến rất lớn.
Mạnh Tinh Hà trầm giọng nói: “Không cần con nhắc nhở ba cũng biết. Lần này sắp xếp lại vị trí trên bia Kỷ Nguyên cũng là một cơ hội của ba, người nọ cắt đứt cơ hội tiến vào không gian căn nguyên của ba, ba không làm gì được gã ta, chẳng lẽ còn không động đến học trò của gã ta được hay sao? Muốn đối phó với Mạnh Tinh Hà ba, là bắt buộc phải trả một cái giá đắt.”
“Lúc này đây, ba không chỉ muốn rửa nhục, còn muốn trở thành đệ tử nội môn của cung Hỗn Nguyên!”
Cùng lúc đó, hai người Vũ Vô Thương, Giang Hàn Nguyệt cũng khôi phục ký ức. Hai người nói chuyện này cho sư phụ của mình, tuy rằng có chút khiến cho người ta khiếp sợ, nhưng cũng vừa lúc bước vào thời gian sắp xếp lại vị trí trên bia Kỷ Nguyên, cho nên cũng không có ai quá để chuyện này ở trong lòng.
Đường Tuấn dẫn theo ba người Triệu Huyền, Tạ Hoàng Đồng và Hàn Đông Li cùng nhau đi tới vị trí trung tâm của chiến trường Kỷ Nguyên.
Vào thời điểm nhìn thấy bia đá Kỷ Nguyên đứng sừng sững giữa trời đất kia, Đường Tuấn cũng bị chấn động. Bề mặt của bia Kỷ Nguyên là màu đen nhánh, hình dạng vuông vức, là một hình hộp chữ nhật. Đường Tuấn nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy chất liệu của bia Kỷ Nguyên rất giống với chất liệu của mảnh đá tàn khuyết mà anh tìm được ở nơi của Bạch Long Thần Quân. Nhưng chất liệu của mảnh đá tàn khuyết kia hình như còn cứng hơn một chút.
Vào lúc này, trên bia Kỷ Nguyên hoàn toàn trơn bóng, không có một cái tên nào được khắc ở trên đó.
Ở bốn phía xung quanh bia Kỷ Nguyên, đã có một đám người đang vây quanh. Có người thì muốn tham gia xếp hạng trên bia Kỷ Nguyên, cũng có người chỉ tới xem náo nhiệt.
“Đường Tuấn, đi tới nơi này.” Một thanh âm bỗng nhiên vang lên.
Đám người Chân Nhân Khổng Long, Tư Không Tuyền đang đứng cách đó không xa vẫy tay về phía anh.
Lông mày của Đường Tuấn nhướng lên một chút, dẫn theo mấy người Triệu Huyền đi qua đó.
“Chân Nhân Khổng Long.” Đường Tuấn gội một tiếng.
Chân Nhân Khổng Long không khỏi nở nụ cười, nói: “Đường Tuấn, cậu cũng đừng coi tôi là người ngoài. Sư phụ của cậu cũng coi như là có nửa ân người thầy với tôi, cậu và tôi cũng xem như anh em đồng môn.”
Đường Tuấn cười mỉa một tiếng, nói: “Khổng Long sư huynh.”
Anh vẫn luôn cảm thấy có chút quái dị. Ở trong không gian căn nguyên, Chân Nhân Khổng Long lúc thì xưng hô là tiền bối của mình, lúc thì lại xưng làm thầy. Hiện tại bản thân mình lại biến thành sư đệ của Chân Nhân Khổng Long. Có điều nghĩ lại, tất cả những chuyện này dường như đều do mình gây ra, cũng không trách ai được.
Lúc này Chân Nhân Khổng Long mới vừa lòng gật gật đầu, nói: “Lần này cậu hẳn là có thể tiến vào hạng trước một trăm trên bia Kỷ Nguyên. Nếu như gặp được những tên tương đối yếu khiêu chiến với cậu, cậu có thể từ chối. Có tôi ở đây, không ai dám động thủ đối với cậu đâu.”
“Phải không? Khổng Long, có phải ông cũng đã quá tự đề cao bản thân rồi hay không vậy.” Chân Nhân Khổng Long vừa mới dứt lời, một giọng nói châm biếm cười cợt đã vang lên.
Một đám người mênh mông cuồn cuộn mà bay về phía nơi này.
“Lôi Vũ.” Chân Nhân Khổng Long biến sắc.